ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 123

Bàn tay Rajiva vẫn che trên mắt tôi, cánh tay còn lại khẽ đỡ vai tôi. Mặc

dù chỉ là những động chạm khẽ khàng, nhưng qua lớp áo bông, tôi vẫn cảm
nhận được cánh tay gầy gò, mảnh khảnh của cậu ta. Cậu ta lẳng lặng đáp:
không đâu, nhưng trong ngữ điệu đã không còn sự run rẩy như lúc trước
nữa. Tôi lấy làm khó hiểu, cậu ta làm sao vậy nhỉ?

Ngồi yên một lát, Rajiva bỏ tay xuống và bảo tôi mở mắt ra. Khuôn mặt

thiếu niên thuần khiết dần dần hiện ra sống động trước mặt tôi. Đôi mắt
như hai vực nước sâu đang chăm chú quan sát tôi với vẻ lo lắng, gương mặt
vẫn đỏ ửng như gấc chín. Chưa bao giờ chúng tôi gần nhau đến thế. Trong
khoảnh khắc, dường như tôi nghe thấy tiếng tim mình loạn nhịp.

Tôi đứng bật dậy:

- Tôi không sao, đi thôi.

Rajiva bừng tỉnh, vội vàng lùi lại phía sau, khuôn mặt càng lúc càng đỏ,

màu đỏ át cả màu da bánh mật, đỏ đến tận phần cổ đã được che kín bởi lớp
áo nâu sòng. Đây là lần đầu tiên chúng tôi có những cử chỉ thân mật như
vậy, đừng nói là Rajiva, bản thân tôi cũng không biết phải giấu mặt vào đâu
nữa.

Tôi bước đi vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cậu ta hơi ngạc nhiên,

vội vàng bước theo tôi, khuôn mặt mãi vẫn chưa hết đỏ. Tôi hắng giọng,
làm bộ nghiêm trang hỏi:

- Chùa này là chùa gì?

Rajiva ngẩng đầu, ổn định hơi thở, bình tĩnh đáp:

- Là chùa Acharya. Cô còn nhớ chứ, tôi từng dạy cô, ‘Acharya’ nghĩa là

‘kỳ lạ’.

- Vì sao lại có tên là ‘kỳ lạ’?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.