ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 121

thường đều được đối xử bình đẳng như nhau.

Rajiva yên lặng đứng chờ tôi đo đạc và vẽ hình chiếu bằng khung cảnh

quảng trường. Tôi phác hoạ các bức tượng bằng hình chiếu đứng vì tài vẽ
tranh của tôi rất kém, tôi cũng không muốn Rajiva phải chờ lâu, thiết nghĩ,
tôi sẽ còn quay lại đây nhiều lần và sẽ vẽ lại thật chi tiết. Rajiva dẫn tôi đi
về phía tây bắc của quảng trường, có một dòng sông hẹp chảy qua, nhưng
mặt sông đã đóng băng. Bên bờ đối diện là một ngôi chùa lớn, đồ sộ. Tôi
muốn đến đó tham quan. Cây cầu bắc qua dòng sông nằm trên triền núi
phía xa. Vì muốn tiết kiệm thời gian và sức lực, chúng tôi quyết định đi bộ
qua sông băng.

Mặc dù lớp băng đã kết lại và rất cứng, nhưng tôi là người sinh ra và lớn

lên ở phía nam sông Trường Giang, tôi không biết gì về kỹ năng trượt băng,
hay đi trên tuyết dày vào mùa đông mà đứa trẻ phương bắc nào cũng thành
thạo. Tôi sợ sệt, run rẩy, không dám đặt chân xuống mặt băng. Một bàn tay
gầy guộc với những ngón dài thanh mảnh chìa ra trước mặt tôi, không kịp
suy nghĩ gì, tôi vội vàng nắm chặt lấy. Bàn tay với hơi ấm mềm mại và một
chút trơn ướt ấy thận trọng dắt tôi đi, hai mắt tôi mở to, nhìn trân trân
xuống mặt băng dưới chân, lo sợ sẽ bị trôi tuột xuống một khe hở nào đó.
Mãi mới sang được bờ bên kia, tôi thở phào nhẹ nhõm, định ngẩng lên nói
lời cảm ơn với Rajiva, bỗng thấy trước mắt toàn là một vùng u tối với
những chấm đen lốm đốm, khuôn mặt Rajiva cũng trở nên mờ ảo phía sau
màn sương u ám đó.

Tôi gào lên:

- Rajiva, sao tôi không thấy cậu?

Chợt cảm thấy có một bàn tay che mắt tôi lại và một cánh tay khác vòng

qua đỡ lấy vai tôi, tôi nép vào một thân hình mảnh khảnh và được đưa đến
một nơi có chỗ để ngồi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.