ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 163

không nói với Rajiva những lo lắng của mình, nhưng thấy tôi do dự, cậu ta
hiểu ngay.

Tôi đeo chiếc ba lô Northface lên vai rồi trèo lên xe ngựa của Rajiva, cậu

ấy bảo sẽ đưa tôi đi tìm chỗ ở. Chiếc xe ngựa của Rajiva bên ngoài trông
rất giản dị nhưng bên trong khá là thoải mái, có đệm êm, ngựa tốt. Là một
hòa thượng, Rajiva không sở hữu tài sản cá nhân, nhưng cả đời cậu ấy đều
không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc và lúc nào cũng có người hầu kẻ hạ.
Khi còn ở Kabul, chưa đầy mười tuổi mà Rajiva đã nhận được sự đãi ngộ
đặc biệt: “Mỗi ngày hai đôi ngỗng khô, ba đấu gạo, ba đấu bột mì, sáu cân
bơ. Nơi ở có năm vị tăng trẻ, mười chú tiểu lo công việc và một số đệ tử
khác lo quét dọn. Có thể thấy Kumarajiva đã được trọng vọng như thế
nào”. Trong các bộ phim truyền hình mà tôi xem, các chú tiểu vất vả lắm
cũng chỉ phải cầm chổi quét qua quét lại, Rajiva, có lẽ cả đời cũng không
phải động chân động tay vào mấy công việc lặt vặt này…

Xe ngựa rung lắc khá mạnh cắt ngang những suy nghĩ miên man của tôi,

quay lại và nhìn sang phía đối diện, khuôn mặt Rajiva không biết từ lúc nào
đã lại đỏ lên như gấc chín

Tôi hắng giọng, đưa mắt đến chuỗi hạt trên tay cậu ta, màu sắc không

còn như trước nữa, một số hạt đã có vết nứt.

- Cũ như vậy mà vẫn đeo sao?

Cậu ta cúi xuống, thu tay vào trong áo:

- Vẫn đeo, chưa muốn thay.

Tôi lôi trong ba lô ra chuỗi hạt mã não.

- Đeo cái này đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.