Bỗng tôi nghe có tiếng gõ cửa, không ồn ào, nhưng rất rõ ràng. Rồi tiếng
trò chuyện của Mavasu với ai đó vang lên trong sân. Họ nói chuyện bằng
tiếng Phạn! Là cậu ấy!
Tim đập liên hồi, tôi vùng dậy, nhảy xuống giường và lao ra khỏi phòng.
Rajiva đang đứng trò chuyện với Mavasu giữa sân, trong bóng tối tôi không
thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy. Nỗi băn khoăn ngày càng dâng
cao, nếu không có việc gì hệ trọng, cậu ấy không đến vào giờ này. Có lẽ đã
xảy ra chuyện gì đó.
Mavasu buồn rầu, lẳng lặng về phòng. Rajiva chậm rãi bước lại gần tôi,
có cảm giác mỗi bước đi của cậu ấy là một nỗ lực vô cùng lớn lao.
- Khuya thế này, lẽ ra Rajiva không nên đến….
Giọng nói trở nên run rẩy.
- Nhưng, muộn phiền chất chứa trong lòng. Rajiva ra ngoài đi dạo,
không hiểu vì sao bước chân lại đưa đẩy đến nơi này. Rajiva đứng ngoài
cổng lưỡng lự hồi lâu, mới quyết tâm gõ cửa.
Cậu ấy ngẩng lên nhìn tôi, ánh sáng yếu ớt hắt ra từ ngọn đèn nhỏ trong
phòng chiếu lên khuôn mặt đau thương cùng cực. Rốt cuộc là chuyện gì đã
khiến một người luôn điềm tĩnh, an nhiên như Rajiva trở nên tội nghiệp
thế?
Cậu ấy đứng đó, dáng vẻ buồn khổ và bất lực, tôi khẽ cất tiếng:
- Rajiva, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát nhé!
Rajiva nhìn tôi bừng vẻ ngạc nhiên, xem lẫn cảm động và hàm ơn, cậu
cúi đầu thì thào:
- Cô mặc thêm áo vào, bên ngoài trời lạnh…