ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 318

Tôi lặng lẽ đứng nhìn từ xa. Rajiva, cậu không phải không có tình cảm,

chỉ là cậu không thể khóc trước mặt người khác. Một người giàu cảm xúc
và giàu yêu thương như cậu, vì sao lại sùng bái thứ tôn giáo buộc người ta
phải đoạn tuyệt với mọi cảm xúc của con người?

Tôi đã rất muốn đến bên an ủi cậu ấy, nhưng những lời nói của

Kumarayana cứ văng vẳng bên tai. Rajiva, tôi không muốn sự xuất hiện của
mình khiến cậu rối bời, tôi chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh cậu như thế này
thôi.

Chợt nhớ đến những ca khúc của Tề Dự, bài hát khiến tôi cảm động nhất

của cô là “Nước mắt lạc đà”. Lúc trước, tôi cảm động vì câu chuyện tình
đẹp mà buồn trong tiểu thuyết cùng tên của Tam Mao. Còn bây giờ, trong
đêm sâu cô quạnh, con người mà ngay cả khóc cũng không được khóc ấy
khiến tôi không khỏi cảm khái mà nhớ đến ca khúc này, nỗi buồn ngập tràn
trong tôi. Con tim trốn chạy, tìm nơi trú ẩn nhưng vô ích, đành ở đó, nhẫn
nhịn chống chịu với cơn đau.

“Em mang theo hạnh phúc rượt đuổi nỗi đau. Ra đi có lẽ là cách duy

nhất để yêu anh.

Chỉ biết trao đi, em đã không học cách nhận lại. Lãng quên, có lẽ là lời

chúc phúc thành tâm nhất ta dành cho nhau.

Đôi mắt ấy dịu dàng từ thuở khai sinh, nhưng ngay cả khóc than cũng

chịu sự nguyền rủa, không có nước mắt, làm sao chảy ra cho vơi cạn nỗi cô
đơn?

Gió cát mịt mùng, mắt em nhạt nhòa, bước đi xô lệch trong đêm tối. Lạc

lối trong sa mạc, trái tim là vì sao Bắc cực, cần mẫn, kiệm lời.

Gió cát mịt mùng, hoang ảo tiếng gọi tình yêu, muốn nhớ lại cũng nhọc

nhằn. Hai ta, chẳng dám yêu, không dám hận, để mặc gió cát vô tình cuốn
đi dấu chân”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.