- Nhưng dù vậy tôi vẫn sẽ kiên trì bước từng bước vững chắc và lạc quan
đi đến đích cuối cùng.
Tôi nắm dây cương, dắt lạc đà và rảo bước trên cát, tôi muốn lưu lại dấu
ấn của tôi trên sa mạc nghìn năm về trước này. Kumalajiba nở nụ cười tươi
tắn, cũng nhảy xuống và học theo tôi. Lát sau, hai chú lạc đà đã được
những người hầu cận dắt đi.
Được một đoạn, chúng tôi ngoảnh lại nhìn, đôi hàng dấu chân in trên cát,
kéo dài thành hai đường thẳng song song. Tôi nảy ra ý tưởng, liền đề nghị
tiểu hòa thượng:
- Cậu hãy đi lên phía trước.
Tiểu hòa thượng hơi băn khoăn, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến lên trước.
Tôi theo sau, đặt chân mình lên những dấu chân của Kumalajiba. Cậu ta đi
được một đoạn chợt dừng bước, quay người lại. May sao tôi kịp đứng lại và
bước sang bên, nếu không chắc sẽ đâm sầm vào cậu ta mất.
- Lẽ ra chúng ta là hai đường thẳng song song, dù đi bao xa cũng không
bao giờ gặp nhau, nhưng vì cơ duyên, hai đường song song đã hợp lại thành
một.
Tám ngày trước tôi đang ở một nơi cách nơi này hàng nghìn năm thời
gian.
- Bởi vậy, duyên số thật kỳ lạ!
- Tôi thì nghĩ, tôi được gặp cô, đó là ý của Phật tổ.
Tôi quay lại và bắt gặp ánh mắt tiểu hòa thượng, đôi mắt trong veo như
làn suối, đó là đôi mắt thuần khiết nhất mà tôi từng gặp trong suốt hai mươi
ba năm qua. Vừa định đáp lời, tôi bỗng thấy một bóng người từ phía xa đi
tới. Lúc người đó lại gần, tôi nhận ra đó là một hòa thượng khất thực, dáng