tôi thật xa lạ. Mấy ngày sau, cha dẫn tôi và anh trai đến chùa thăm mẹ. Tôi
đã quen với hình ảnh mẹ trong những bộ trang phục đẹp đẽ, hôm đó nhìn
mẹ mặc áo cà sa, hình ảnh đẹp đẽ trong tôi bỗng nhiên biến mất.
Kể từ hôm đó, cứ cách năm ba ngày cha lại đưa tôi và anh trai đến chùa.
Mẹ đã thay đổi hoàn toàn, trước kia mỗi khi cha chạm vào người mẹ, mẹ sẽ
cười duyên dáng, nhưng bây giờ, hễ cha định chạm vào người mẹ là mẹ né
tránh, rồi mẹ chắp tay lại hành lễ với cha (mãi về sau tôi mới hiểu nghi lễ
đó nghĩa là gì). Còn tôi, tôi khao khát được mẹ ôm vào lòng, nhưng mẹ
chần chừ, do dự. Những lúc như thế, cha lại ôm chầm lấy tôi, những giọt
nước mắt tôi không bao giờ muốn thấy lại lăn dài trên gò má cha. Lớn lên
tôi mới biết, như thế gọi là đau khổ. Và kể từ đó, tôi không đòi mẹ ôm nữa.
Lần nào đến chùa, ba cha con cũng ở lại cả ngày liền, ngồi nghe những
người mặc bộ trang phục giống hệt mẹ và cũng không có tóc như mẹ lầm
rầm đọc những câu gì đó tôi không hiểu được. Cha muốn tôi ngồi yên,
nhưng tôi cảm thấy bứt rứt, khó chịu nên lăn ra ngủ lúc nào không biết.
Nhưng anh trai tôi thì khác. Anh ấy lắng nghe rất chăm chú, sau đó đọc lại
cho một cụ già những gì anh ấy nghe được. Cụ già hình như rất mến anh ấy,
rì rầm trò chuyện rất lâu với cha mẹ tôi. Thế rồi, anh tôi nói rằng anh ấy
cũng muốn đi tu.
Anh trai cũng dọn ra khỏi nhà ư? Vậy ai sẽ chơi đùa với tôi?
Tôi gào khóc ầm ĩ nhưng vẫn không ngăn được anh tôi ra đi. Tôi và cha
đành bất lực đứng nhìn anh ấy khoác lên người bộ quần áo giống hệt mẹ,
quỳ dưới đất, để cụ già đó cạo từng lọn tóc màu đồng dài đến ngang vai của
anh ấy. Cha nắm tay tôi rất chặt khiến tôi muốn kêu đau, nhưng nhìn ánh
mắt rầu rĩ, buồn thảm của cha, không hiểu sao, tôi lại nén được cơn đau ấy.
Anh em tôi chơi trò đuổi bắt trên mảnh sân nhỏ trong chùa. Anh trai bịt
mắt lại, quờ quạng tìm tôi, tôi nhảy bên nọ nhảy bên kia né tránh. Đã rất lâu
rồi tôi mới lại được chơi vui như thế. Anh trai túm được một người, hớn hở