ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 473

Ngày trước đọc sách sử, mỗi khi đến đoạn thảm khốc, tôi thường rơi

nước mắt, nhưng chẳng thể so sánh với nỗi sợ hãi của ngày hôm qua, khi
tôi được tận mắt chứng kiến hố chôn người khủng khiếp ấy. Khi những con
số biến thành hàng chồng thi thể đẫm máu, tôi mới cảm nhận được sự khốc
liệt, khủng khiếp của chiến tranh đằng sau những con chữ vô cảm. Những
gì tôi trải qua ngày hôm qua khiến tôi hạ quyết tâm sẽ không thờ ơ trước
mọi sự. Nếu có thể ngăn chặn thảm kịch, tôi sẽ không ngại thay đổi lịch sử.
Làn sóng nhiệt huyết trào dâng trong tôi, tôi đưa mắt ngước nhìn người đàn
ông cương nghị, nho nhã trước mặt mình. Lần đầu tiên tôi được chứng kiến
một Rajiva kiên cường như vậy khi đối mặt với quyền lực. Người tôi yêu,
giờ đây, cũng là người mà tôi kính phục nhất.

Tôi nắm lấy bàn tay chàng, nhìn chàng, nở một nụ cười rạng rỡ:

- Chàng nhớ nhé, dù chàng quyết định thế nào, em sẽ luôn ủng hộ chàng.

Chàng đặt tay mình lên tay tôi, truyền cảm xúc cho tôi:

- Trước khi nàng xuất hiện, ta chẳng sợ gì cả. Ta thậm chí đã nghĩ, nếu bị

dồn đến chân tường, ta sẽ tự vẫn…

- Đừng!

Tôi hoảng hốt đặt tay lên môi chàng:

- Xin chàng đừng nói những lời như vậy. Em sẽ bảo vệ chàng.

Nụ cười ngọt ngào tỏa rạng gương mặt chàng, chàng đặt tay tôi vào lòng

bàn tay ấm áp của mình, dịu dàng nói:

- Nhưng nàng đã trở về, ta không còn ý nghĩ đó nữa... Nàng còn nhớ bài

giảng của nàng về “Mạnh Tử” không? “Vậy nên khi muốn trao trọng trách
cho một người, ông trời sẽ tạo ra muôn vàn thử thách, khiến anh ta đau khổ,
khiến anh ta mệt mỏi, khiến anh ta đói khát, gầy mòn, khiến anh ta cơ cực,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.