ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 522

Chiếc cổ thiên nga đẹp mê hồn rướn cao, khuôn ngực phập phồng chừng

như rất xúc động. Chàng nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy dài trên đôi gò má
gầy guộc, đọng lại nơi chiếc cằm nhọn lún phún râu. Chàng khẽ lắc đầu,
nước mắt vương trên chiếc áo lụa rộng mà trắng đục.

- Rajiva, em không nên nói với chàng… Em thật là ngốc, sao em lại làm

vậy?

Tôi bật khóc dữ dội, và vô cùng hối hận. Tôi đã quên chàng là người

theo chủ nghĩa duy tâm triệt để. Chàng sẵn lòng chấp nhận kết cục ấy, chỉ
cần nói với chàng đó là số mệnh sắp bày, chàng sẽ tin ngay. Nhưng tôi
không cam lòng, tôi không cam lòng…

- Ngải Tình, nếu đã là số mệnh, thì dù nàng không nói ra cũng chẳng thể

thay đổi được gì.

Nỗi sầu muộn trong giọng nói của chàng khiến lòng tôi băng giá. Vậy là

chàng đã chấp nhận số phận…

- Rajiva, chàng có thể vì em, rời bỏ cửa Phật không?

Tôi chờ đợi, tôi run rẩy. Thật không ngờ, tôi đã nói ra điều đó. Tôi luôn

nghĩ sẽ giúp chàng tìm ra điểm cân bằng giữa tình yêu và lí tưởng. Tôi đã
từng dặn lòng không được ép chàng lựa chọn. Nhưng tình thế trước mắt
khiến tôi không còn thời gian để tìm kiếm cân bằng ấy nữa. Nếu không ra
đi, tôi sẽ trở thành gánh nặng của chàng, Lữ Quang sẽ lợi dụng tôi để uy
hiếp chàng. Nhưng nếu tôi đi rồi, chàng sẽ ra sao? Tôi không thể giương
mắt nhìn chàng chịu đày ải, chịu sỉ nhục. Thế nên, dù hy vọng rất mong
manh, tôi vẫn phải ra sức tranh giành với Phật tổ, ra sức vật lộn với số
phận…

- Ngải Tình, nàng hãy đi đi, hãy trở về bên cha mẹ nàng, đừng lo cho ta

nữa…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.