ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 547

Rajiva. Rajiva, em đang ở rất gần chàng, nhưng chẳng thể đến để an ủi
chàng. Tôi thầm trách mình vô dụng, trong đầu được trang bị bao nhiêu
kiến thức lịch sử, vậy mà không cứu nổi người mình yêu.

Tôi thẫn thờ hóng ra phía cửa trại, thời gian chầm chậm trôi, không biết

tôi đã ngồi như thế bao lâu. Bỗng có ai đó vén mở cửa trại. Nửa thân người
Pusyseda xuất hiện, mặt mũi đỏ vang, bước đi chao đảo. Tôi vội vã chạy
đến, từ xa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Đưa tay ra định đỡ lấy cậu ấy thì nhận thấy sau lưng đã có người dìu cậu

ấy. Trong đêm nhìn không rõ mặt, sợ bị lộ thân phận, tôi vội trùm khăn che
mặt lên.

Vạt áo cà sa thấp thoáng trước mắt, trái tim tôi đập cuồng loạn. Bóng

dáng cao gầy ấy đang đỡ lấy Pusyseda, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt đẹp
như tạc tượng vẫn rõ nét, đôi mắt thăm thẳm u buồn, chăm chú quan sát tôi.

Như bị ai đó điểm huyệt, tôi ngẩn ngơ không biết phải nói gì. Mới hai

ngày mà chàng đã gầy rộc đi trông thấy.

- Ngải Tình, ta đưa cậu ấy về rồi đây.

Pusyseda mở mắt, lẩm bẩm câu gì không rõ.

Chúng tôi bất giác giật mình, Rajiva vất vả dìu Pusyseda vào trong lán

và đặt cậu ta nằm lên tấm đệm trải tạm. Nhìn quanh một lượt, cho Mễ Nhi
lui ra nghỉ ngơi.

- Anh nghe đây, mười một năm trước, tôi chấp nhận nhường cô ấy cho

anh vì anh yêu cô ấy sâu đậm và bền bỉ hơn tôi.

Pusyseda không chịu nằm yên, miệng làu bàu không ngớt, đòi đứng lên,

Rajiva phải ra sức giữ chặt cậu ta lại. Cậu ta túm lấy áo cà sa của Rajiva,
gào lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.