ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 549

- Sao nàng lại ngất xỉu?

Chúng tôi cùng sững lại vì cả hai cùng đồng thanh hỏi người kia.

- Ta không sao…

- Em không sao…

Lại đồng thanh trả lời. Sự đồng điệu dù rất nhỏ nhoi ấy khiến chúng tôi

lặng đi. Rồi chúng tôi lại nhìn nhau, đưa tay về phía nhau và ôm nhau vào
lòng. Khoảnh khắc áp má vào ngực chàng, tôi ngỡ ngàng, nhắm mắt lại. Đã
bao lâu rồi tôi không được tựa mình trong vòng tay ấm áp này? Tôi không
muốn mở mắt ra nữa, tôi sợ đây chỉ là ảo ảnh. Giá như có thể cứ thế ôm
nhau đến suốt kếp, tôi sẵn lòng ngả vào lòng chàng đến tận khi sông cạn đá
mòn.

- Ngải Tình…

Cuối cùng, chàng là người cất tiếng xua đi không khí u trầm này trước:

- Vì sao không chịu quay về?

- Chàng bảo em về là em sẽ về sao, như thế còn gì là thể diện!

Tôi phải dùng đến chiêu bài này để né tránh chủ đề mà tôi không muốn

nhắc đến ấy.

- Nhưng nàng liều mình đến đây trong khi ta không có cách gì để bảo vệ

nàng…

Chàng thở dài não nề, ánh mắt dâng lên niềm trách móc, nhưng phần

nhiều là nỗi bất lực.

Có một vết trầy xước bên gò má phải của chàng, vết thương đã tấy đỏ.

Tôi xót xa đưa tay xoa nhẹ vết xước, gắng gượng nở một nụ cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.