ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 551

- Ta xin lỗi…

- Không sao.

Tôi lắc đầu, tươi cười. Đó là cách tự bảo vệ và cân bằng trong nghịch

cảnh. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ mỉm cười đối diện, dù cho nụ
cười không hề có tác dụng gì trong bối cảnh hiện tại.

- Trong thời đại của em, phụ nữ có quyền tự chủ, không cần dựa vào đàn

ông. Do vậy, em có chủ kiến của mình.. Dù chàng có nói gì cũng không thể
ngăn được em. Dù sau này có vấp ngã vỡ đầu chảy máu, cũng là do em tự
chuốc lấy, không phải lỗi của chàng. Chàng không cần phải hứa hẹn, cũng
không cần phải bảo vệ em, càng không cần day dứt vì nghĩ rằng em sẽ oán
trách chàng.

- Ngải Tình, nàng… Sao ta có thể vô trách nhiệm như vậy!

Chàng nổi giận, giọng nói không được kiểm soát, đột ngột vút cao.

Chàng có vẻ rất xúc động, ánh mắt sáng rực. Sau một tiếng thở dài, chàng
buông tôi ra, bước đi vài bước, xoay lưng về phía tôi. Bờ vai chàng khẽ
rung động, ánh mắt không rời ngọn đèn dầu, chàng cất giọng trầm ấm:

- Ta nói những lời đó, đúng là vì muốn ép nàng ra đi. Ta có thể chịu đựng

được mọi sự hành hạ, nhưng ta không thể để nàng phải chịu dù chỉ một
chút uất ức. Nếu như người phải chịu đựng sự việc ngày hôm nay là nàng…

Chàng ngừng lại, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Hồi

lâu, mới quay lại đối diện với tôi, ánh mắt ngập tràn nỗi bi thương, cô độc
mà tôi không thể chịu nổi mỗi khi bắt gặp:

- Nàng rời xa người thân, từ bỏ cuộc sống tương lai tốt đẹp, để đến bên

ta, ta hiểu nàng đã phải hy sinh những gì. Nhưng, ta lại là kẻ vô dụng…

Tôi định cất lời, nhưng chàng đã ngăn lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.