ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 557

- Rajiva!

Tôi giữ chàng lại:

- Vết thương trên người chàng, còn cả vết thương trên mặt nữa, để em

bôi thuốc rồi chàng hãy về.

Chàng mỉm cười, lấy ra lọ thuốc tôi đưa cho Pusyseda ra, lắc lắc trước

mặt:

- Ta đã ở lại quá lâu, phải về thôi. Nàng yên tâm, về lán ta sẽ bôi thuốc.

- Chàng nhớ phải bôi thuốc đó…

Như đột ngột nhớ ra chuyện gì, chàng dừng bước. Tháo chuỗi hạt mã não

trên cánh tay trái, đeo vào tay tôi. Chuỗi hạt quá dài, phải quấn thành hai
vòng. Chàng đóng chốt, nhìn tôi mỉm cười:

- Sau này sẽ làm thành hai chiếc, hai ta mỗi người giữ một chiếc.

Tôi gật đầu, chợt nhận thấy vẻ bí hiểm, ranh mãnh xuất hiện trên gương

mặt chàng. Chàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi. Chưa kịp có phản ứng gì
thì chàng đã đi xa. Còn lại mình tôi ngẩn ngơ đắm chìm trong dư vị ngọt
ngào của xúc cảm yêu đương, tôi khẽ đưa tay lên môi nở nụ cười ngây
ngô…

Dù Pusyseda đã mê man trong giấc ngủ sâu, tôi vẫn trùm khăn che mặt,

đến khu lán của người hầu, vào ngủ cùng Mễ Nhi. Không phải vì e ngại
Pusyseda, mà vì tôi muốn giữ gìn cho người vợ tốt bụng của cậu ấy. Mễ
Nhi là người hầu thân cận của Hiểu Huyên, tuy nói là đi theo chăm sóc tôi,
nhưng biết đâu còn dụng ý gì khác. Tuy nhiên, tôi rất cảm kích tấm lòng độ
lượng của cô ấy, khi cô ấy đồng ý để chồng mình xa nhà cùng người phụ nữ
khác và lại đóng giả là cô ấy. Thế nên, tôi cũng phải hành xử sao cho thật
quang minh chính đại, để cô ấy yên lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.