Các nhà sư hiểu tiếng Hán đang quay sang người bên cạnh thì thào, có lẽ
là đang dịch cho người kia hiểu lời Lữ Quang vừa nói. Nỗi giận dữ của
Pusyseda đã bùng phát thành một chuỗi dài những âm thanh sang sảng, rõ
ràng từng tiếng một, không phải ngôn ngữ Tochara mà là tiếng Phạn.
Chúng tăng bỗng nhiên trở nên thảng thốt, bàng hoàng, những tiếng bàn tán
lại rộn lên không ngớt. Không khí nặng nề, bi phẫn lúc trước dần tan biến.
Vẻ điềm tĩnh của Rajiva vẫn không hề thay đổi, nhưng ánh mắt chàng lặng
lẽ đưa sang phía Pusyseda một chút cảm kích xen lẫn một chút trách móc.
- Quốc sư đang nói gì vậy? Sao không nói bằng tiếng Hán để ta cùng
nghe.
Khẩu khí của Lữ Quang cho thấy ông ta không hề vui vẻ gì.
- Tôi phụng mệnh tướng quân, giúp ngài phiên dịch thôi mà.
Pusyseda thản nhiên nghiêng mình trước Lữ Quang:
- Nhân tiện, cũng cho các vị hòa thượng ở đây được biết, cô gái ấy có
thân phận cao quý ra sao. Đó chính là tiên nữ do Phật tổ cử đến để cứu
pháp sư khỏi kiếp nạn vừa qua.
Lữ Quang sa sầm mặt mày, cười hiểm ác:
- Không ngờ quốc sư lại suy nghĩ nông cạn như vậy! Vì muốn bảo vệ
anh trai mình, dám bịa đặt những chuyện hoang đường như thế giữa chốn
cửa Phật. Khi quốc sư đưa cô gái đến gặp ta, sao ngài không cho ta biết về
xuất thân của cô ta?
- Cô gái ấy đột nhiên xuất hiện, khi đó, một giọng nói chợt vang lên bên
tai tôi, nói rằng hãy mau đưa cô gái này đến cứu pháp sư. Tôi nào dám
đoán bừa chỉ ý Phật tổ. Nhưng, nếu tướng quân cho rằng tôi dựng chuyện,
thì…