- Ta muốn xem xem, ta phá tượng Phật, các người dám làm gì được ta!
Rajiva kìm nén sự phẫn nộ, cất giọng sang sảng nói với chúng tăng bằng
tiếng Phạn, tiếng khóc tắt dần. Các nhà sư tiếp tục ngồi thiền tụng kinh.
Làn sóng tụng niệm ngày một dâng cao mạnh mẽ, vang động đến mọi ngóc
ngách trong đại điện. Âm thanh tụng niệm ấy quả là có sức mạnh an ủi tâm
linh rất lớn, đó là cách riêng của người nhà Phật để chống lại cái ác và thể
hiện lòng kiên trì. Đó cũng như một cách tuyên bố với Lữ Quang: Ông ta
có thể phá hủy tượng Phật nhưng không thể phá hủy tinh thần nhà Phật.
- Được lắm, cứ tụng kinh đi, để ta xem các người chống cự được đến khi
nào!
Bị kích động, Lữ Quang gào lên:
- Bay đâu, phá hủy phiến đã ngọc có dấu chân Phật tổ cho ta!
Gương mặt Rajiva vẫn điềm nhiên bất biến, vẻ kiên định trong ánh mắt
cho thấy, không có gì có thể lay động được ý chí của chàng. Chàng chậm
rãi, dõng dạc cất lên từng tiếng một:
- Lữ tướng quân, tượng Phật bị hủy có thể xây đắp lại, ngọc thạch bị hủy
có thể tiếp tục tìm kiếm. Thậm chí, nếu ngài dỡ bỏ cả chùa Cakra, tôi sẽ đi
nhặt từng viên gạch, xếp từng viên ngói mang về dựng lại chùa. Lòng
hướng Phật của tôi vững như bàn thạch, không gì có thể lay chuyển được.
- Ngươi đúng là tên hòa thượng cứng đầu!
Lữ Quang nổi trận lôi đình:
- Ngươi có thể xây lại chùa, nhưng liệu ngươi có thể khiến người chết
sống lại được không?