tôi vẫn ở chúng phòng với Pusyseda, nhưng cậu ta ngủ gian ngoài, tôi và
Mễ Nhi ngủ gian trong. Không biết có Phải là ảo giác không, nhưng suốt
đêm đó, tôi nghe thấy tiếng trở mình trằn trọc từ gian ngoài đưa lại.
Hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Pusyseda đã đi từ lâu. Tôi ở yên trong phòng,
không ra ngoài, cả ngày trông ngóng Hiểu Huyên tới. Buổi trưa, Pusyseda
trở về dùng bữa cùng tôi. Cậu ta là người chịu trách nhiệm chính cho buổi
lễ, nên rất bận rộn. Hôn lễ sẽ được tổ chức tại chùa Cakra theo ý của Lữ
Quang, trên một khoảng sân rộng trước điện thờ chính. Phòng tân hôn là
căn phòng dành riêng cho Rajiva giữa một mảnh vườn nhỏ trong chùa.
Tôi lặng nghe mà đắng lòng. Hôn lễ tổ chức trong chùa, phòng thiền tịnh
trở thành phòng tân hôn, khách khứa đều là nhà sư. Đây có lẽ chính là hôn
lễ có một không hai trong lịch sử.
- Ngải Tình!
Cậu ta xoay vai tôi lại, ghé sát vào tôi, khẽ nói:
- Đừng nghĩ ngợi nhiều…
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cậu ta vội rút tay khỏi vai tôi, nét mặt
ngượng ngùng:
- Tệ quá, tôi lại quên mất quy tắc của người Hán: nam nữ thụ thụ bất
thân. Thôi, tôi đi đây.
Thấy cậu ta luống cuống bước đi, tôi vội gọi lại. Ngập ngừng giây lát
mới cất lời:
- Cậu nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi.
Cậu ta dừng lại, như hiểu ra vấn đề, khẽ đưa tay lên má, cười nói:
- Trông tôi mệt mỏi thế sao?