nghiêm của mình trước người đời. Chuyện xảy ra trong chùa khi trước, tôi
đã gắng nhẫn nhịn, vì nếu nhằm vào Lữ Quang, sẽ ảnh hưởng đến cục diện
chính trị. Lữ Soạn chỉ là đồng bọn, nhằm vào hắn sẽ không nguy hiểm gì
nhiều.
Lữ Soạn hả hê nhìn chúng tôi, định mở miệng nói điều gì đó, bỗng hai
mắt trợn ngược, vẻ mặt kinh hãi, chỉ giây lát sau, cả người hắn đã đổ kềnh
xuống, bụi đất tung bay.
- Lữ tướng quân!
Thuộc hạ của hắn hốt hoảng chạy đến, lật người lại, lay mạnh hồi lâu vẫn
không thấy có phản ứng gì. Đám đông xôn xao, tình thế trở nên hết sức bất
ổn.
Rajiva quay lại nhìn tôi, vẻ băn khoăn, nghi hoặc. Tôi khẽ gật đầu ra
hiệu. Chàng dường như không lí giải nổi, nên chỉ biết giữ chặt lấy tôi. Một
cánh tay đặt lên vai tôi khiến tôi giật mình, né sang bên. Thì ra là Pusyseda,
nụ cười gượng gạo trên môi cậu, hơi thở hổn hển, mũ áo xộc xệch. - Xin bà
con trật tự, lắng nghe tôi nói. Pusyseda khua tay, ra sức kêu gọi đám đông
giữ trật tự. Có lẽ nhờ thân phận quốc sư, đám đông dần bặt tiếng, ai nấy
đều dồn sự chú ý vào cậu ta. - Thưa bà con, đây là ý chỉ của Phật tổ.
Pusyseda đưa mắt đảo quanh một lượt, cất giọng sang sảng:
- Phật tổ cũng thấy bất bình, nên muốn cảnh cáo Lữ tướng quân không
nên ức hiếp người khác quá đáng. Ngày pháp sư thành thân, những vị nào
tới tham dự, chắc hẳn vẫn nhớ, pháp sư đã bị ép buộc ra sao?
Pusyseda sải bước trên khán đài, vung tay hướng về đám đông, nói lớn:
- Pháp sư là người giàu lòng từ bi, hôn ước đã được lập trước sự chứng
giám của Phật tổ, pháp sư đâu dám trái lời. Hơn nữa, ngài lại một lòng
hướng Phật, truyền bá Phật pháp phổ độ chúng sinh vẫn luôn là lý tưởng
lớn lao, là tâm nguyện khôn nguôi canh cánh bên lòng. Khâu Tử chúng ta