ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 646

rộng thêm. Trên trời mây che khuất, Người đi chẳng ngoái xem. Nhớ chàng
người già béo, Chợt sắp hết tháng năm. Lời xưa thôi nói lại, Chỉ mong bữa
thêm cơm.[4]

[4] Đây là bài thơ ngũ ngôn khuyết danh thứ 19 trong tập thơ “Mười chín

bài thơ cổ” lưu truyền từ đời Hán ở Trung Quốc (Bản dịch của Diệp Luyến
Hoa)

- Ngải Tình…

Lặng đi trong âm hưởng buồn se thắt của lời thơ, Pusyseda nghẹn ngào,

nước mắt lưng tròng. Cánh tay run run đặt lên vai tôi. Khi dòng thơ cuối
cùng khép lại, cậu ta đã khóc nấc lên, kéo tôi vào lòng. Tôi ngả vào vai
Pusyseda, cảm nhận hơi thở gấp gáp và khuôn ngực vạm vỡ của cậu ấy.
Những bông tuyết nhẹ tênh sa xuống, nhanh chóng tan ra, hòa cùng nước
mắt, lạnh buốt, tựa cõi lòng giá băng của tôi lúc này.

- Hãy chăm sóc Hiểu Huyên và mấy đứa nhỏ thật chu đáo…

Tôi nức nở:

- Tôi sẽ rất nhớ cậu…

- Tôi biết rồi… Pusyseda lau nước mắt cho tôi, nhưng để mặc nước mắt

mình chảy tràn trên má. Khóe môi run run, mấy lần muốn nói điều gì đó,
nhưng không cất nổi nên lời. Cậu ta hít một hơi thật sâu, gắng gượng nở
một nụ cười rạng rỡ:

- Nhớ bảo trọng…

- Tôi hứa.

Tôi cũng lấy hết sức đáp lại, như thể chỉ có như vậy mới diễn đạt được

hết tâm trạng của tôi lúc này. - Pusyseda, cảm ơn đã làm tất cả cho tôi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.