ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 757

qua đời. Ta nguyện học theo ngài Duy Ma Cật, còn sống ngày nào sẽ cứu
giúp họ ngày ấy.

Không khí yên lặng bao trùm tất thảy. Gió buốt như dao cắt, thổi bay nếp

áo đã sờn bạc của chàng. Những bông tuyết theo gió đông ào ạt đổ xuống
vai áo chàng. Rajiva ngẩng cao đầu, gò má chàng tím tái vì giá rét, nhưng
giữa vầng trán cao vẫn toát lên vẻ nghiêm nghị, lẫm liệt. Chàng tựa như
một đóa tuyết liên thánh thiện, đang ra sức bảo vệ sự kiên trinh của tâm
hồn.

Lữ Thiệu hắng giọng phá vỡ không khí trầm lặng:

- Pháp sư thật là đần độn! Những kẻ già cả, yếu ớt này rất vô dụng, để

bọn chúng sống chỉ tốn cơm gạo. Lương thực lúc này là quan trọng nhất,
chúng chết càng nhiều, lương thực tốn càng ít.

Những lời nói thiếu tính người ấy khiến tôi không thể nhẫn nhịn thêm

nữa. Tên súc sinh này chết bởi tay anh em ruột thịt cũng đáng lắm. Bước
lên phía trước, định phản kháng, Rajiva vội giữ tôi lại, khẽ lắc đầu. Nỗi
phẫn uất như sóng cuộn dâng trong mắt chàng, nhưng chàng đã kìm chế và
giữ được bình tĩnh hơn tôi.

Mông Tốn đưa mắt với tôi đầy ẩn ý, anh ta ho khẽ một tiếng, kéo tay Lữ

Thiệu, can gián:

- Pháp sư đã nói vậy, Thế tử còn bận tâm làm gì nữa, đằng nào thì không

tốn lương thực của Thế tử. Chúng ta còn nhiều nơi chưa tuần tra hết, Thế tử
không nên lãng phí thời gian ở đây.

Lữ Thiệu vẫn còn hậm hực, nhưng Mông Tốn đã ra sức kéo hắn ra đi. Lữ

Thiệu lên ngựa, thu quân, trừng mắt đe dọa chúng tôi, rồi tiếp tục tiến về
phía trước. Mông Tốn cũng lên ngựa, trước khi quay đi, anh ta còn cố nhìn
về phía tôi. Không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác, ánh mắt anh ta nhìn mình
có điều gì rất lạ lùng. Đến lúc này tôi vẫn không rõ Mông Tốn là con người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.