ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 850

Anh ta ngừng lại, ánh mắt mang hình mũi tên:

- Điều đó chứng tỏ ta đã không nhìn lầm người. Ngải Tình, lúc trước, ta

chỉ suy nghĩ đơn giản rằng cô rất có ích cho ta, nhưng sau một tháng nghe
cô thuyết giảng về thuật trị dân, cô thử nói xem, liệu ta có thể thả cô về, để
cô tiếp tục đem những kiến thức đó truyền giảng cho kẻ khác không?

Tôi lạnh cả người, vậy là những lo lắng của Rajiva đã trở thành hiện

thực. Hôm nay tôi đã giấu Rajiva để đến đây, vì tôi rất muốn lấy lại vật kỷ
niệm của Pusyseda. Nhưng tôi đâu biết rằng việc này là không thể.

Thấy tôi im lặng, anh ta tiếp tục lại gần và gắng sức thuyết phục tôi bằng

thứ giọng điệu ôn hòa, ngọt ngào mà trước đây tôi chưa từng nghe thấy:

- Nàng là một cô gái thông minh, giữa thời buổi hỗn loạn này, nàng nên

tận dụng trí tuệ của mình làm nên nghiệp lớn. Chứ sao lại cam chịu cuộc
sống đói rét, kham khổ cùng với một nhà sư hơn nàng chừng ấy tuổi, lại
phải hứng chịu những lời đàm tiếu, chỉ trích chẳng lấy gì làm hay ho?

Anh ta định cầm tay tôi, tôi vội vàng đẩy ra. Anh ta liền từ bỏ ý định sàm

sỡ, tiếp tục cao giọng:

- Ta biết nàng là người hiền lành nhân hậu, nàng yên tâm, dù ta chẳng

phải người đức độ, từ bi gì, nhưng ta hứa sẽ không giết người bừa bãi. Chí
ít, ta sẽ chăm lo và xem trọng dân chúng hơn cha con họ Lữ kia. Ngải Tình,
ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, ngày sau, khi đại nghiệp thành công,
nàng sẽ là Hoàng hậu của ta, con trai nàng sẽ là Thái tử của ta. Hãy đi theo
ta, ở bên ta, cùng ta giành lấy thiên hạ, chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực kết
thúc cuộc chiến tranh này, được không?

- Mông Tốn…

Tôi ngẩng lên, đối diện với anh ta. Anh ta như mở cờ trong bụng, đổ

người về phía tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.