ĐỪNG CHẾT VÌ YÊU - Trang 138

Còn Việt, anh vẫn muốn chờ đợi Thụy, anh hy vọng trái tim Thụy có thể

nguôi ngoai đi nỗi đau về Linh, để chấp nhận anh. Hơn nữa ngay chính bản
thân anh cũng cần thời gian để sám hồi về sai lầm của mình. Thụy nói đúng
“Một giờ vui vẻ trôi qua rất nhanh, nhưng nếu không suy nghĩ kĩ thì hậu quả
của nó để lại có khi là ám ảnh suốt đời”.

*

Đã ba năm kể từ ngày Linh mất, tuổi trẻ của Thụy cũng đang dần trôi qua.

Cô bước sang tuổi 30, cái tuổi “quá thì” của một người con gái, nhưng Thụy
chẳng còn để ý đến điều đó nữa. Cô cũng không còn đi những đôi giày màu
đỏ, dường như cô cũng gỡ bỏ cả niềm kiêu hãnh ra khỏi đôi chân của mình.

Việt thường xuyên bay vào thăm Thụy. Lúc đầu Thụy tỏ vẻ không đồng ý,

nhưng Việt vốn dĩ cũng không phải là người đàn ông dễ thỏa hiệp, anh
không dễ dàng gì từ bỏ.

- Thụy! Chúng mình kết hôn đi. Anh biết em vẫn còn ám ảnh chuyện của

Linh, nhưng ba năm qua rồi, em thừa hiểu là chúng ta vẫn tiếp tục phải sống
cuộc sống của mình mà.

Không biết là vì ân hận dày vò buộc anh phải có trách nhiệm với nỗi đau

của Thụy, hay là vì tình yêu anh dành cho cô quá nhiều, mà trong suốt ba
năm qua, người anh muốn kết hôn vẫn chỉ là Thụy. Thậm chí anh biết có thể
trái tim Thụy không bao giờ dành cho anh, nó đã ở đâu đó, hoặc đã đi theo
ai đó mà ngay cả Thụy cũng không nhận ra. Cho dù có thế thì anh vẫn tình
nguyện chấp nhận.

Thụy cười, nhưng nụ cười của cô bây giờ cũng không còn rạng rỡ như ba

năm trước đây:

- Anh vẫn còn muốn kết hôn với em sao?

- Nhiều năm nay anh cũng không hẹn hò với một cô gái nào khác, em biết

điều đó mà.

- Em xin lỗi, chúng ta không thể kết hôn. Linh ra đi, trái tim của em cũng

không còn nữa. Dù em chưa bao giờ nhận rằng em yêu Linh, em cũng không
biết đó có phải là tình yêu không? Nhưng em không thể quên được Linh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.