Tớ không yêu họ nhưng họ lại đến vào lúc tớ trống rỗng nhất, nên tớ
chấp nhận họ. Tớ không có tình cảm với họ, nhưng họ có tình cảm với tớ.
Tớ bằng lòng ở bên họ vì họ tớ cái tớ cần mà không đòi hỏi tớ phải cho đi
điều gì. Đến lúc họ không muốn cho nữa thì họ lại đi, còn tớ ở lại, đợi
người có thể khiến tớ toàn tâm toàn ý cho đi tất cả những gì tớ có mà không
cần suy nghĩ."
Hóa ra, vết thương người cũ để lại trong cô ấy vẫn còn sâu nặng lắm.
Sâu đến mức cô ấy buông thả chính mình rồi cũng xem thường tình cảm
của người khác. Sâu đến mức, cô ấy sợ khi phải cho đi, đắn đo khi muốn
yêu ai đó khác.
Cô ấy không nhớ người cũ nhưng cô ấy vẫn còn vết thương của người
cũ để lại, tuy lành sẹo nhưng chưa từng hết đau. Và nỗi đau đó, chỉ cô ấy
biết, chỉ cô ấy hiểu việc cô ấy đang làm có ý nghĩa gì.
Thật ra, con người chúng ta rất kì, không thích người khác nhìn rồi
phán xét cuộc đời mình, những việc mình làm, nhưng cũng chính chúng ta
lại nhìn và phán xét cuộc đời người khác mà chẳng cần bận tâm họ làm
điều đó vì lý do gì, có câu chuyện nào ẩn giấu sâu bên trong hay không.
Có những điều chúng ta có thể nhìn bằng mắt thường, nhưng có những
chuyện hàng trăm, hàng nghìn con mắt nhìn mãi vẫn nhìn không ra.