Thân ảnh gầy yếu từ từ bước ra, trên vai cô đỡ lấy một người. Cô đi
rất chậm, nhưng từng bước từng bước kiên định.
"Đàm Mạt ..." Tiêu Triết nghiêng đầu, lấy tay quệt nước mắt, sau đó
chạy đến đỡ lấy Hoàng Tông Tường vẫn còn đang mê man.
"Cám ơn!" Thanh âm nhẹ nhàng của Đàm Mạt như tiếng búa gõ vào
tim anh ta.
Mái tóc lòa xòa trước trán, Tiêu Triết không nhìn ra được vẻ mặt của
Đàm Mạt, anh ta vỗ vỗ vai cô, không thốt nên lời.
Khi Lạc Hàm đến nơi, chỉ còn một mình Đàm Mạt ngồi co ro ở bậc
thang, hai tay che mắt, mái tóc dài rối tung. Trần Sinh và Hoàng Tông
Tường đã bị giải đến phòng thẩm vấn, chỉ còn một vài cảnh viên làm một
số công việc cuối cùng.
Từ xa đã có thể nhìn ra được hình bóng lẻ loi của Đàm Mạt, anh tiến
bước về phía trước. Bước chân khe khẽ, Đàm Mạt không hề phát hiện ra.
Anh mặc áo khoác đen, dáng người cao lớn, kiên cường. Anh đứng
trước mặt cô, đưa tay vuốt tóc, rồi nhẹ nhàng để đầu cô tựa vào người
mình.
Cơ thể Đàm Mạt cứng đờ, Lạc Hàm mỉm cười: "Em học cách gỡ bom
từ lúc nào?"
Giọng buồn buồn, như chú chim non trước bão: "Tôi ... chỉ mới có lần
ấy ..."
"Tại sao không tự mình thoát thân?"
"Tôi không thể đi ... Đó là sinh mệnh ... Tôi không thể thấy chết mà
không cứu."