ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 166

Anh cười cười, xoa xoa tóc cô: "Đàm tiểu thư, đừng lo lắng, việc tôi

muốn làm chính là ....", Lạc Hàm cố tình ngừng một chút, giọng mát mẻ:
"Phải chịu trách nhiệm với em một chút!"

Trông Lạc Hàm cầm hộp sơ cứu, thuần thục lấy cồn i-ốt và bông băng,

Đàm Mạt không khỏi hiếu kỳ: "Có phải anh rất thường hay bị thương?"

Đại Boss nghiêm mặt, không trả lời cô.

"Đau ...." Cồn vừa chạm vào vết thương, Đàm Mạt rụt nhanh chân về

sau. Lạc Hàm giữ chặt mắt cá chân: "Đừng lộn xộn!"

"Là vết thương ..."

... Cô vẫn nên ... nhẫn nhịn thôi ...

Ngón tay thon dài hoàn chỉnh phần băng bó một cách 'mỹ lệ' nhất,

Đàm Mạt thầm cảm thán: Người trước mắt cô xứng danh với từ toàn tài.

Xong việc, Lạc Hàm lấy xe đưa Đàm Mạt về đến cổng đại viện.

"Sao ... Sao anh biết tôi ở đây?" Đàm Mạt ngạc nhiên.

Lạc Hàm nhìn về phía trước, nói sang chuyện khác: "Ngày mai tôi về

Mỹ!"

Đàm Mạt im lặng một lúc, gật gù: "Ừm! Lên đường bình an! Tôi vào

đây!"

Nói xong cô mở cửa xe.

Đột nhiên Lạc Hàm đưa tay kéo Đàm Mạt về phía mình, ôm chặt cô

trong lòng. Đàm Mạt đờ người ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.