"Lúc về nhà cô phát hiện chồng mình như thế nào?" Đường Viễn và
hai cảnh viên khác tiến hành thẩm vấn Úc Mai, Đàm Mạt yên lặng rẽ sang
phòng ngủ của vợ chồng Vương Thanh Sơn.
Giường chiếu gọn gàng, chưa có ai nằm qua, trên bàn trang điểm có
chai thuốc ngủ trống không. Đàm Mạt cầm lên, nhãn mác còn mới, nắp
chai không có dấu trầy xước, chứng tỏ vừa mua cách đây không lâu.
Nếu như muốn dùng thuốc ngủ tự sát, vậy cần gì cắt cổ tay? Thật sự
đã quá qua loa khi kết luận đây là án tự sát.
Đàm Mạt quay trở về bên cạnh Đội trưởng Đường, liếc qua phần khẩu
cung: Úc Mai, nữ, 43 tuổi, trưởng phòng thu mua công ty nhà nước, chiều
nay vừa cùng một nữ đồng nghiệp khác đi gặp khách hàng, trở về công ty
báo cáo rồi ra về. Về đến nhà, khi vào nhà tắm phát hiện chồng mình nằm
phủ người trên thành bồn, ngay lập tức báo cảnh sát.
Thi thể Vương Thanh Sơn được đưa về Cục cảnh sát tiến hành nghiệm
thi, Đội trưởng Đường cũng phải quay về cảnh cục. Trước khi đi, Đàm Mạt
ôm ôm Úc Mai an ủi: "Nén bi thương, cái chết của chồng cô chúng tôi sẽ
tận lực điều tra, sẽ cho cô một câu đáp án hợp lý."
Ngồi trên xe, Đội trưởng Đường mở miệng hỏi: "Thế nào? Phát hiện
được gì mới không?"
Đàm Mạt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Người phụ nữ kia biểu hiện
quá giả tạo."
Đội trưởng Đường nheo mắt: "Tại sao nói như vậy?"
Đàm Mạt mở quyển sổ tay: "Thứ nhất, phòng ngủ của Vương Thanh
Sơn rất gọn gàng, không có dấu vết có người từng nằm qua. Theo như Úc
Mai miêu tả, chồng của cô ta không phải là người siêng năng làm việc nhà.
Nếu một người muốn tự sát cần gì phải thu dọn gọn gẽ như thế?"