ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 201

Phương Mạn tiến tới giúp Tiêu Triết cởi áo khoác: "Chỗ này nóng như

vậy .... Đừng nói tự phạt ba ly, tiệc của người ta đã tàn từ đời kiếp nào rồi.
Lát nữa chị đây chuẩn bị cho cậu vài món ngon." Nói xong vỗ vỗ vai Tiêu
Triết: "Cậu cũng kiên định nhỉ, vẫn còn làm ở đó à? Ông già cậu cũng cưng
chiều cậu quá đấy!"

"Phòng Cảnh sát hình sự đâu phải chỗ ai muốn vào là vào, đám cán bộ

lãnh đạo các anh chị đừng khinh thường bọn em." Anh ta cố tình đưa mắt
nhìn thoáng qua Đàm Mạt: "Cô thấy tôi nói đúng không Đàm Mạt?"

Đàm Mạt khẽ mỉm cười, gật đầu, cô không hề nhận ra được bầu không

khí khác lạ đang diễn ra.

Tiền Bỉnh Huy đẩy gọng mắt kính: Thì ra Đàm tiểu thư này và lão Bát

làm việc chung ở phòng cảnh sát hình sự. Phạm vi điều tra có thể thu hẹp
rồi!

"Mặc áo khoác vào đi!" Lạc Hàm đứng bên cạnh, chỉ chỉ áo khoác trên

tay Đàm Mạt, rồi anh đưa tay lấy khăn quàng cổ của cô trên giá áo.

Chứng kiến được vẻ mặt không được tự nhiên của lão Bát cùng động

tác thành thục của Thất thiếu, trong lòng mọi người đều hiểu: Hiện tại
không có bất kỳ phản ứng nào là tốt nhất!

Từ nhỏ đến lớn, Lạc Hàm không tranh giành với ai, nhưng khi đã xác

định được thứ gì đó thì cho dù mười con trâu cũng không cản được. Sự
kiên quyết và sức chịu đựng ấy khiến cho tất cả mọi người đều có chung
một kết luận: Gặp phải 'kẻ địch' như vậy ... quả thật quá đáng sợ.

Cũng may, hiếm khi anh tốn tâm tư vì chuyện nào đó.

"Tôi tiễn cô!" Tiêu Triết nắm chặt cảnh phục, quay sang Đàm Mạt tựa

như muốn níu kéo lần cuối cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.