ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 202

"Cảm ơn ý tốt của cậu, việc này không cần phiền cậu. Tôi nghĩ cậu

nên ăn chút gì đi!"

Nói xong, anh quấn khăn cho Đàm Mạt, động tác nhẹ nhàng.

Đàm Mạt ái ngại, "Tự tôi làm là được rồi."

Lạc Hàm thản nhiên nói: "Đừng lãng phí thời gian về việc này, tối nay

tôi còn có chuyện khác." Anh vẫn không dừng động tác.

"..."

Lạc Hàm coi nơi này chỉ có hai người bọn họ tồn tại.

Tiêu Triết trầm mặc, cúi đầu nhìn dưới nền đất một lúc lâu, nắm tay

dần dần buông lỏng, anh ta cười cười: "Chị Mạn, em thật sự thấy hơi đói
bụng rồi. Chị gọi giúp em vài món đi!"

Phương Mạn và mọi người đều nhìn Tiêu Triết: Lão Bát, cậu muốn

gắng gượng đến cùng sao?

Không kể đến động tác ôn nhu của Lạc Hàm khi quàng khăn cho Đàm

Mạt, chỉ với việc đưa cô đến gặp gỡ mọi người đã chứng tỏ 'chủ quyền của
Lạc Hàm'. Tiêu Triết muốn theo đuổi chắc chắn sẽ gặp khó khăn rất lớn, sẽ
cực khổ như tham gia cuộc kháng chiến vậy ... Nhưng mấy việc này không
tiện xen vào, con nít hôi sữa cũng cần mùa xuân mà.

Không hiểu sao bỗng nhiên mọi người muốn đứng về phe của lão Bát,

một người chính trực và luôn kiên trì với mục tiêu của mình. Anh ta không
theo sự sắp xếp của gia đình, tự mình thi vào trường cảnh sát, đến phòng
cảnh sát hình sự nộp đơn, luôn che giấu thân phận con ông cháu cha của
mình với bạn bè, đồng nghiệp. Đôi lúc cười cười giỡn giỡn, nhưng chưa
bao giờ ỷ thế hiếp người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.