ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 215

Nước canh trong vắt, thịt viên tròn vo, lập tức đánh thức dạ dày đã bị

chủ nhân quên chưa lấp đầy.

Đàm Mạt cười cười, nheo mắt nhìn sang Lạc Hàm: "Là cửa hiệu danh

tiếng ở phố Đông đúng không?"

Lạc Hàm ừ một tiếng, chỉ qua khóe mắt vẫn có thể nắm bắt trọn dáng

vẻ sung sướng của cô.

Kích cỡ viên cá viên vừa vặn nhìn là mê, Đàm Mạt vừa mới múc một

viên, liền bị Lạc Hàm gọi lại: "Đút cho tôi."

... !

Anh đang lái xe, được không đây?!!!

Đàm Mạt do dự không biết phải tiến hành hành động này như thế nào,

lại nghe Boss nói tiếp: "Đây là tôi mua."

Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn...

Đàm Mạt duỗi tay, cầm thìa đưa về phía anh. Từ từ cẩn thận, sợ chắn

tầm nhìn lái xe, lại sợ cá viên rơi xuống.

"Gần chút." Lạc Hàm dựa vào ghế lái, bình thản ung dung.

Rốt cục, BOSS cũng nuốt viên cá viên vào miệng, từ từ nhấm nháp:

"Rất ngon! Phần còn lại cho em."

Đàm Mạt hốt hoảng... Sao vẫn có cảm giác ăn đồ bố thí vậy nè...

Lạc Hàm nhoẻn miệng cười: Không nguội, đủ ấm.

Cho đến khi Đàm Mạt về đại viện, vào phòng của mình cô vẫn chưa

nghĩ thông tại sao Lạc Hàm lại xuất hiện ở đội hình sự...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.