ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 213

giúp cô kéo lại áo khoác.

Nếu như cô vẫn chưa nhận ra cô là của anh, vậy thì để cho mọi người

đều biết rõ quyền sở hữu cô nằm trong tay anh.

Đã mười giờ rưỡi, Lạc Hàm cho rằng đã đến lúc phải đánh thức Đàm

Mạt.

Anh cúi người kề sát đầu vào bên tai cô, ngữ khí khàn khàn: "Này, dậy

thôi!"

Đàm Mạt kéo kéo áo khoác che hai tai, miệng lẩm bẩm gì đó.

Lạc Hàm thở ra một hơi thật sâu, gia tăng âm lượng: "Đàm Mạt,

nhanh lên một chút. Đừng ngủ nữa!"

Đàm Mạt đưa tay ra, quơ trúng cổ Lạc Hàm, liền ngay sau đó cô kèo

đầu Lạc Hàm vào trong áo khoác, giọng nũng nịu: "Đừng ầm ĩ..."

Vẻ mặt cho dù trời có sập vẫn không suy chuyển của Lạc Hàm đột

nhiên cứng đờ, trong bóng đêm, hơi thở của cô phả vào mặt anh, một luồng
khí thơm mát xộc đến. Trong 'không gian nhỏ hẹp' khiến tim anh đập không
còn như bình thường.

Lạc Hàm ổn định hô hấp, ngồi thẳng lên, kéo tay Đàm Mạt đang ôm

cổ anh ra, lấy lại áo khoác, lạnh nhạt: "Đàm Mạt, không phải em muốn ngủ
ở đây đêm nay chứ."

Cảm giác bao bọc ấm áp trên lưng biến mất, Đàm Mạt lồm cồm ngồi

dậy, dụi dụi mắt, nhìn Lạc Hàm khoanh hai tay, dáng vẻ từ trên cao nhìn
xuống mà nhìn cô, cô vội vàng đứng lên: "Anh đến đây từ lúc nào?"

"Khoảng ba tiếng trước." Lạc Hàm mặc lại áo khoác: "Bữa khuya tôi

mang đến nguội ngắt cả rồi, em mang về hâm nóng lại ăn đi." Anh sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.