ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 366

Cô phát hiện, chỉ cần là lúc hai người bọn họ một ở riêng, anh ta sẽ gọi

cô 'Mạt Nhi' giống như thời niên thiếu vậy; thế nhưng, hiện giờ cũng chỉ có
hai người bọn họ, tại sao anh ta phải nghiêm túc gọi cô là 'Cô Đàm' như
vậy?

"Cái gì cũng được." Đàm Mạt nhìn bóng lưng Trình Tuấn xoay người

rung chuông, lòng nhói đau.

Anh ta biết rất rõ nhà họ Hoàng buôn ma túy, nhưng vẫn kiên trì cùng

Hoàng San San ở chung một chỗ. Anh ta thật sự yêu Hoàng San San sao?
Cô gái dịu dàng uyển chuyển kia? Vậy... anh trai Đàm Hi của cô thì sao?
Anh ta không còn yêu anh ấy nữa phải không...

Trong chốc lát, phục vụ liền đưa tới hai ly sữa nóng.

Đàm Mạt nhìn chất lỏng màu trắng sữa, cầm trong tay cái ly thủy tinh

tinh xảo tỉ mỉ, bóng loáng.

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ gọi rượu, rồi sau đó cùng tôi 'Không say

không về' nữa chứ. Thế nào, sợ tôi uống say?" Đàm Mạt nhấp một ngụm
sữa, cảm giác ấm áp trong nháy mắt lấp đầy toàn bộ cơ thể.

"Tôi sợ tôi uống say." Đôi mắt đen như mực của anh ta phát sáng, lời

vừa thốt ra khỏi miệng khiến Đàm Mạt hoảng hốt.

Cảm xúc trong câu nói kia, rõ ràng rất mơ hồ, nhưng lại rõ ràng như

vậy. Cô lúng túng quay đầu sang chỗ khác.

Bỗng nhiên, một bóng dáng chắn trước mặt cô, dáng người cao ngất

của anh ta dưới ánh sáng nhàn nhạt tựa như ảo mộng. Trình Tuấn cười dịu
dàng, anh ta chậm rãi cúi đầu, cuối cùng dừng ở phía trên đỉnh đầu cô,
giống như muốn ngửi hương thơm trên tóc cô. Đàm Mạt cứng người không
dám cử động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.