ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 378

riêng Đàm Mạt. Cô hơi lùi về một chút mới phát hiện phía sau là vách
tường lạnh lẽo.

"Đàm Mạt." Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô.

"Dạ?"

Bốn mắt chăm chú nhìn nhau, đáy mắt chỉ là thân ảnh của đối phương.

"Anh rất nghiêm túc." Lạc Hàm dừng một chút, một tay ôm ngang

hông cô, một tay giúp cô vén mấy lọn tóc rơi rơi ra phía sau mang tai. Áng
mây che kín ánh trăng rốt cục cũng tan đi, ánh trăng sáng trong chiếu lên
gương mặt anh, mang đến cảm giác hư ảo. Chóp mũi kè sát khuôn mặt cô,
khoảng cách gần như thế, hương thơm trong lành trên người anh quẩn
quanh cô.

"Anh thích em, rất thích, vô cùng, vô cùng thích, thích đến mức sắp

mất lý trí. Đến khi anh bừng tỉnh, anh liền rời khỏi thành phố B đến đây.
Em có hiểu không?"

Đôi mắt đen sâu thẳm giống như hố đen vũ trụ cuốn cô vào đó.

Đàm Mạt nhìn vào mắt Lạc Hàm, đôi mắt ấy, chất chứa bóng hình của

cô.

Cô thẹn thùng, "Ừm!"

Hai gò má ửng đỏ cùng ánh mắt mê ly của Đàm Mạt có sức hấp dẫn trí

mạng, từ đầu đến cuối Lạc Hàm đều nhìn cô, không nỡ dời mắt đi một giây
phút. Không kìm được xúc động, anh lại cúi xuống, hôn cô. Khác với nụ
hôn vừa rồi, nụ hôn này cuồng nhiệt và nồng nàn, tựa như muốn nói với cô:
Em là của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.