ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 383

Đàm Mạt đã mất tích cả ngày, toàn thân Lạc Hàm vùi vào sofa, không

nói được một lời, anh nắm chặt điện thoại của cô, đôi mắt lạnh như băng.

"Lúc ấy cô thật sự không nhìn thấy gì sao?" Tiêu Vũ nhìn Vu Oánh

đang không ngừng khóc lóc, hỏi lại lần nữa.

"Thật sự không thấy gì cả, khi đó chị Tiểu Đàm nói chị ấy xuống kiểm

tra lốp xe một chút. Quá mấy phút, em gọi chị ấy thì người đã không còn
thấy tăm hơi." Vu Oánh vừa kể vừa lau nước mắt, dĩ nhiên cô không nói
dối.

"Không có xe cộ gì đi ngang qua sao?" Đội trưởng Trương hỏi thêm

một câu, ông đã liên lạc với phòng Hình cảnh thành phố B. Đội trưởng
Đường biết giáo sư Lạc cũng ở đó nên ông ta cũng an tâm hơn một chút.
Thế nhưng đã gần một ngày trời vẫn không có một chút tin tức nào của
Đàm Mạt nên Đội trưởng Đường dự định sẽ qua đó một chuyến.

"Hình như không có..." Vu Oánh ấp úng trả lời: "Lúc ấy em đang xem

di động, cho nên cũng không chú ý..."

"Cô xem di động khoảng bao lâu?" Rốt cục Lạc Hàm cũng lên tiếng.

"Chắc khoảng hơn mười phút."

Mười phút ...

Đàm Mạt rõ ràng là bị bắt cóc, bọn họ cần Đàm Mạt đơn độc một

mình. Khi quay trở ra khỏi quán bar Phượng Hoàng, cô đi cùng Trình Tuấn;
tuy nhiên có một đoạn đường cô đi một mình, cũng không có ai tập kích.
Sau đó cô và những người khác sắp xếp đến quán bar Phượng Hoàng, ngẫu
nhiên chia tổ, bọn họ cũng không thể nắm chắc cô và Vu Oánh sẽ đi cùng
một xe; hơn nữa, khi xe nổ lốp, bọn chúng cũng không thể chắc cô hay Vu
Oánh đi xuống kiểm tra?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.