Ngồi do dự cả buổi trời, cô đành lên tiếng: "Xuống xe cũng được ...
nhưng anh có thể gọi giúp tôi chiếc taxi!"
Lạc Hàm nheo mắt, một luồng khí nguy hiểm ập đến.
"Đàm Mạt! Bây giờ cô có hai lựa chọn: một là xuống xe", anh xoay
người hướng về phía cô. Nhìn sâu vào đáy mắt ấy, Đàm Mạt không thể
phán đoán được tâm tình của Lạc Hàm.
"Hai, tôi xách cô xuống xe."
Đàm Mạt thận trọng cân nhắc thiệt hơn, từ từ tháo dây an toàn: "Ừm!
Lạc Hàm, anh bảo trọng ..."
Cô bỗng nhiên ngộ ra được trước đây khi Mộ Hà nói với cô hai từ 'bảo
trọng' thì tâm trạng khi ấy của cô ta chính là: một câu chúc - Cầu chúc cậu
đừng phạm lỗi trước mặt tớ!
Đến khi bị muỗi gần sắp khiêng đi mất, Đàm Mạt mới bắt được xe.
"Sư phụ, Đại viện Quân khu!"
Tài xế liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp, líu lưỡi: Con ông cháu cha chính
gốc đây!
Lạc Hàm thật ra chưa lái đi xa, đợi đến khi Đàm Mạt lên taxi, anh mới
bám theo đằng sau. Chờ đến khi cô bước xuống, đi về phía anh lính gác cửa
nói gì đó, rồi tiến vào đại viện, Lạc Hàm mới rõ ràng ... Vì sao cô sống chết
cũng không nói rõ mình ở đâu.
Đàm Mạt ... Đàm ...
Trong não ngay lập tức vơ vét toàn bộ những 'vị quan lớn' họ Đàm.
Thì ra, là cháu của Đàm Tư lệnh.