ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 50

Lạc Hàm gõ gõ nhẹ tay lên bánh lái: nhiệm vụ lần này giao cho Đàm

Mạt là chuẩn không cần chỉnh.

Mấy ngày liên tiếp rèn luyện ở cường độ cao, rốt cục Đàm Mạt đã khá

thuần thục trò blackjack. Ngày mai sẽ khởi hành đi Macao. Đàm Mạt ngồi
trong phòng thu dọn đồ đạc, một vài bộ lễ phục ba mẹ vừa mua cho cô, nhu
yếu phẩm ...

Đàm Mạt ngẫm nghĩ quyết định gọi cho Lạc Hàm. Mấy ngày trước,

Lạc Hàm rất tự nhiên lấy điện thoại của cô, lưu số của anh, cài phím tắt số
một, với lý do rất chính đáng: chúng ta phải duy trì liên lạc chặt chẽ.

"Alo!" Thanh âm trước sau vẫn trong suốt, man mát như thế.

"À! Tôi là Đàm Mạt!"

"Tôi biết!" Trên màn hình có hiển thị tên, "Chuyện gì?"

"Tôi muốn hỏi một chút, cần thiết mang theo đồ gì đi Macao không?"

Muộn như vậy đánh thức Lạc Hàm vì vấn đề cỏn con này, anh vuốt

trán, giọng lạnh lùng: "Mang theo sự thông minh của cô. Còn nữa, nhớ tám
giờ sáng ngày mai tập trung ở cao ốc CC, không được trễ. Ngắt máy!"

Đây là cuộc trò chuyện qua điện thoại lần đầu tiên của Lạc Hàm và

Đàm Mạt, đơn giản vài câu, chưa đầy một phút đã kết thúc.

Đàm Mạt rất đúng giờ, tám giờ sáng có mặt tại cao ốc CC.

Lạc Hàm đã đến, anh tựa người vào chiếc Bentley màu bạc, một thân

âu phục đen, khí chất lãnh đạm, cao ngạo, thỉnh thoảng trượt trượt màn
hình điện thoại, xem ra anh rất thích đọc tin tức trên điện thoại di động.

Đàm Mạt kéo chiếc vali nhỏ tiến tới, ngày hôm nay cô mặc một chiếc

váy đen, từng đường may rất tinh tế, nhìn sơ là biết hàng hiệu của Ý. Da cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.