ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 52

một ánh mắt mang hàm ý 'Tôi mà lại ngồi khoang phổ thông hoặc khoang
thương vụ à', rồi đeo tai nghe, nhắm mắt định thần.

Sau khi liếc nhìn Lạc Hàm, gương mặt cô tiếp viên hàng không đầy

chuyên nghiệp dần ửng đỏ. Cô ta đưa chăn cho Đàm Mạt, thì thầm bên tai
cô: "Chị ơi, bạn trai của chị thật soái, hai người rất xứng đôi!"

Đàm Mạt khẽ cau mày, chính nghĩa lên tiếng: "Ngại quá, anh ấy là

Boss của tôi!"

Cô tiếp viên hàng không ngơ ngác bỏ đi.

Đàm Mạt cảm thấy thân là thuộc hạ cần phải có nghĩa vụ chăm sóc tốt

cho Lạc Hàm, cô đắp chăn cho anh.

Nhìn anh an tĩnh nhắm mắt, cô nghĩ nếu như Lạc Hàm không độc

miệng, phải chăng trông anh sẽ đáng yêu hơn một chút.

Thôi quên đi, Lạc Hàm ngoại trừ thông minh, cô chẳng thấy 'soái' ở

chỗ nào cả. Soái ca, định nghĩa này với Đàm Mạt mà nói thật sự còn rất mơ
hồ, hơn nữa cũng chẳng liên quan gì đến cô. Nghĩ ngợi lung tung một chút,
cô cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lạc Hàm chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nhớ đến việc phải xử lý, anh

choàng tỉnh, mở laptop, trên bả vai đột nhiên xịu xuống. Nghiêng đầu phát
hiện đang Đàm Mạt tựa trên vai anh, ngủ rất say.

Lạc Hàm nhẹ nhàng nâng thẳng đầu Đàm Mạt, ngón tay anh vô tình

chạm vào làn da cô, lành lạnh, mềm mềm. Nhìn Đàm Mạt ngoan ngoãn ở
yên vị trí, Lạc Hàm khẽ cười.

Rất ngoan, rất nghe lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.