ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 77

Lạc Hàm dời tầm mắt về phía Đàm Mạt, cô biểu hiện rất tốt, bình tĩnh,

tuy rằng thực tế có phần lo lắng nhưng trước mắt người khác cô rất tự
nhiên, trang nhã, một cái giơ tay nhấc chân cũng toát lên vẻ quý phái.

"Còn có vị nào theo không?" Dealer lên tiếng hỏi, quét mắt nhìn sáu

người chơi.

Cặp mắt Đàm Mạt nhìn chăm chăm dealer, trong lòng nhớ lại lời Lạc

Hàm: nhỏ hơn 6 là bài nhỏ, lớn hơn 7 là bài lớn, trước đã xuất hiện các con
bài 4, 9, J, 8, 5, Q, 3, 7, K, 5, 10, 2.

Bài nhỏ có 5 lá, bài lớn 7 lá, nếu như tính theo xác suất, bài nhỏ thêm

1, 7, 8, 9 sẽ 0 điểm; còn ba bài lớn sẽ là -1 điểm. Như vậy, dựa theo tính
cách lão luyện của Hoàng Tông Tường lão sẽ dừng, nhưng Đàm Mạt nhớ
Lạc Hàm luôn nhắc cô phải tin tưởng kết quả tính toán của bản thân.

Cô mỉm cười nói với dealer: "Tôi theo!"

Lạc Hàm đứng phía sau, nghe được câu này của Đàm Mạt, khóe

miệng khẽ nở nụ cười.

*

Trong bóng tối, một giọng đàn ông khàn khàn, run rẩy nói: "Tôi làm,

nhưng các người đừng động đến người nhà tôi."

Trong điện thoại truyền đến thanh âm lành lạnh: "Dĩ nhiên! Chỉ cần

ông xác định, ngay lập tức sẽ cứu được mấy nhân mạng."

Gã không thể khống chế đôi bàn tay đang run lẩy bẩy: "Được!"

Gã bỏ điện thoại xuống, nặng nề từng bước, lảo đảo tiến về phía trước,

ngón tay khô gầy bám lên bờ tường, trắng bệch, mí mắt nhíu lại, ngửa đầu
không để dòng chất lỏng đục ngầu rơi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.