ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 94

Đàm Mạt rút điện thoại, nhắn tin cho Lạc Hàm. Có phải cô nên 'tém

tém' tâm tình đang cực kỳ khoái trá này lại một chút không?

Thế nhưng, vừa nghĩ đến Boss Lạc Hàm với vẻ mặt ghét bỏ, mặc bộ

quần áo tạo nên dáng vẻ lạnh lùng lại khiến Đàm Mạt thở dài thườn thượt.
Cô bị chạm trúng đầu rồi chăng, tại sao lại cảm thấy bộ mặt kiêu căng ấy
của Lạc Hàm lại ... lại ... hợp mắt.

Nội dung tin nhắn của cô cuối cùng cũng được gửi đi, rất đơn giản

nhưng lại có thể lộ ra sự sung sướng: Lạc Hàm, tôi đã tìm ra được nơi giấu
độc phẩm, ngay lối vào bãi đậu xe tầng hầm, tách biệt được tất cả máy thu
hình, chúng ta có thể bắt gọn đám người xấu!

Sau khi nhắn tin xong, Đàm Mạt hít một hơi thật sâu. Đẩy cánh cửa

kia ra, một con đường hẹp dài, âm u hiện ra trước mắt. Cô đưa tay sờ sờ
vào vách tường, rất khô ráo. Con đường trải xi-măng, không gây tiếng động
lớn. Cô nhẹ nhàng đóng cửa, dùng đèn pin điện thoại chiếu phía trước.
Bóng tối khiến Đàm Mạt lại nhớ đến sự việc mười hai năm trước, khi ấy:

- Trước mắt bọn họ cũng là con đường tối đen như mực thế này, không

nhìn thấy phía trước, Đàm Hi dịu dàng xoa xoa tóc cô, cười với cô, nói cho
cô biết anh ấy sẽ không sao. Sau đó, nhanh chóng biến mất ở con đường
tăm tối sâu thăm thẳm ấy ...

*

Lạc Hàm từ trong phòng tắm bước ra, vừa lau tóc, vừa cầm điện thoại

kiểm tra tin tức theo thói quen. Thế nhưng chợt nhớ tới, Đàm Mạt mấy hôm
trước nghiêm túc cảnh cáo anh: coi điện thoại trong bóng tối sẽ mắc bệnh
đục thủy tinh thể.

Lạc Hàm cười cười, mở toàn bộ đèn trong không gian phòng khách,

sáng đến chói mắt. Tin nhắn trên điện thoại khiến anh giật mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.