ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 105

- Nghe nói ông Khiêm vừa mở thêm chi nhánh phải không? Ý tưởng hay
đấy. Có lẽ tôi cũng sẽ làm như vậy. Lúc đó sẽ cần một giám đốc có năng
lực, mình sẽ bàn chuyện này sau.
- Dạ
- Nếu phải về tỉnh làm việc, anh có chịu đi không?
Thái Quyền gật đầu:
- Vì công việc thì vẫn đi chứ anh, chỉ sợ anh không tin em thôi.
- Năng lực làm việc của anh Quyền thì không phải hoài nghi rồi, tôi ít nhìn
lầm người lắm.
Hai người trở nên im lặng. Mỗi người lặng lẽ ăn, đầu óc theo đuổi ý nghĩ
riêng. Thỉnh thoảng, Thái Quyền liếc qua nhìn Minh Nguyên. Gương mặt
anh ta có vẻ trầm ngâm và nghiêm nghị. Thái Quyền chợt hiểu rằng, anh
ngầm nể sợ anh ta không phải vì quyền năng kinh tế, mà còn vì uy lực toát
ra từ con người của anh ta.
Bản năng làm anh muốn ngay lập tức thoát khỏi sự khống chế mơ hồ này,
nhưng đồng thời anh lại muốn đẩy cho mối quan hệ trở nên thân thiết hơn,
vì anh ta có nhiều điều hứa hẹn quá. Mai mốt ra trường, anh có đốt đuốc đi
tìm cũng không tìm được một chỗ làm lý tưởng như vậy.
Ăn xong, cả hai rời quán. Trên đường về, Minh Nguyên hoàn toàn không
đề cập đến những gì đã nói trong quán, chỉ nói những chuyện xảy ra trong
công ty. Thái Quyền cũng nói một cách hứng thú, tâm lý u ám tạm thời biến
mất. Anh lại có ý nghĩ, nếu không có Thanh Phương thì Minh Nguyên sẽ là
người bạn thú vị vô cùng.
Buổi tối, anh đến tìm Thanh Phương, cô đang ngồi ngoài sân như đợi. Vừa
thấy anh, cô đứng dậy đi ra cổng nói ngay:
- Em chuẩn bị đồ hết rồi. Mai anh đến đón em nha.
Thái Quyền không trả lời, anh dắt xe vào sân, Thanh Phương lững thững đi
theo. Khi cả hai ngồi cạnh nhau nơi băng đá, cô nôn nóng nhắc lại:
- Mai anh đến đón em nhé. Mai chủ nhật, dọn sớm để em còn lo dọn dẹp.
Mai, anh có bận gì không?
Thái Quyền trả lời lừng khừng:
- Em nhất định đi rồi à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.