ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 107

em ở lại như vậy, anh làm em tự ái quá.
- Tự ái cái gì?
- Em không nói được. Nhưng nếu anh tới nhà Nguyệt Hương ở thì em sẽ
không đồng ý đâu, dù em biết hai người chỉ là bạn.
Thái Quyền trầm ngâm:
- Anh muốn em sung sướng. Ở đây, em rất thoải mái, giống nhà em trước
kia; còn ở nhà trọ thì phải chịu nóng bức chật chội, khổ lắm.
- Chuyện đó không lớn, em chịu được. Lúc trước em từng sống như vậy đó
thôi.
- Nhưng em đâu có thấy thoải mái.
- Em thích thoải mái về tinh thần, cực một chút em cũng chịu được.
Thái Quyền khoát tay:
- Em có thể chiều anh chuyện này không? Ở lại đây cho anh yên tâm đi.
Mai mốt ra trường, anh thoải mái hơn, lúc đó đi chỗ khác cũng được, đừng
trở lại nhà đó nữa.
Thanh Phương lặng thinh suy nghĩ.Một lát sau cô ngẩng lên, hỏi thẳng:
- Có phải anh Nguyên muốn như vậy không?
Thái Quyền lúng túng làm thinh. Anh đâu có nghĩ Thanh Phương nhạy bén
và thông minh như vậy. Bây giờ chối hay thừa nhận đều dở như nhau, điều
đó làm anh không mở miệng được. Thái độ đó càng làm Thanh Phương
đoán mình nghĩ đúng.Nhưng cô muốn chính Thái Quyền khẳng định để
không bị nhầm lẫn. Giọng cô thật dứt khoát:
- Có phải vậy không?Anh nói thật đi, nếu anh dối thì em nhận ra ngay đó.
- Em đã biết thì hỏi anh làm gì?
- Có nghĩa là em nghĩ đúng phải không? Anh làm theo ý anh Nguyên phải
không?
- Anh chỉ muốn em sống thoải mái thôi.
- Nói dối! Anh chưa yêu em nhiều đến mức vậy đâu. Hay nếu có thì điều
đó cũng có lợi cho anh. Nếu không phải anh Nguyên mà là ai khác yêu cầu
thì anh sẽ không làm đúng không?
Thái Quyền bối rối thật sự. Anh không quen nói quanh, cũng không mồm
mép để giải thích sao cho mình trở nên trung thực. Anh cố tìm cách nói hợp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.