ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 118

tình cảm tốt đẹp khi lần đầu gặp. Nếu không phát hiện Minh Nguyên là
cháu dì Kiều, có lẽ tình cảm đó đã không bị mất đi. Bây giờ cô không còn
ghét Minh Nguyên nữa, nhưng ấn tượng ban đầu thì không sao tìm lại
được.
********
Tiếng gõ cửa làm Minh Nguyên hơi bị mất tập trung. Anh quay ra nhìn,
định lên tiếng. Nhưng rồi anh im lặng xoay hẳn người qua nhìn vì Hoàng
Ngọc đã xuất hiện trước cánh cửa. Cô làm Minh Nguyên thêm lần nữa ngạc
nhiên về cô, đó là phong cách rụt rè lẫn cách ăn mặc hết sức nhu mì. Thật
không giống Hoàng Ngọc chút nào, cứ như là ai khác mà anh chưa quen.
Tự nhiên Minh Nguyên thấy buồn cười. Anh đứng dậy bước lại gần Hoàng
Ngọc:
- Chào cô bé. Hôm nay nhìn em giống một cô sinh viên quá, nhưng em vẫn
rất đẹp. Sao hôm nay anh được hân hạnh tiếp em ở đây? Em đi đâu vậy?
Hoàng Ngọc hơi xụ mặt:
- Anh hẹn em hôm nay đến mà, anh quên rồi sao? Anh hứa cho em vào đây
làm mà.
Minh Nguyên nhìn sững cô, rồi lại cười một mình. Anh quên mất chính
mình đã đưa địa chỉ công ty cho Hoàng Ngọc. Nhưng anh giấu vẻ ngạc
nhiên đó bằng một cử chỉ hết sức thân mật, là choàng tay qua ngang lưng
cô, giọng ngọt lịm:
- Một cô gái mảnh mai thế này mà phải vừa học vừa làm việc thì anh đau
lòng lắm. Em suy nghĩ lại chưa cưng?
Hoàng Ngọc có vẻ bất mãn. Cô bặm môi:
- Anh đừng nói chuyện với em kiểu đó nữa, em không hời hợt như anh nghĩ
đâu. Lúc trước công nhận em ham chơi, nhưng bây giờ khác rồi, em thay
đổi rồi, anh không nhận thấy sao?
- Tất nhiên rồi, tất nhiên là anh nhận thấy và đâu có ai nghĩ là em hời hợt,
em vốn rất thông minh. Nhưng em không quen làm việc, anh chỉ sợ em cực
thôi.
- Em chịu được, miễn là … em được gần anh nhiều thôi.
Câu sau cô hạ giọng nhỏ xíu nên Minh Nguyên không nghe được, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.