ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 12

rồi. Đi nào!
Cô bước tới hơi nhanh dẫn đường, Minh Nguyên đi chậm rãi phía sau. Hai
người định rẽ vào con đường nhỏ thì từ phía trên lầu, giọng dì Kiều gọi
vọng xuống:
- Nguyên tới hả? Chờ dì một chút!
Thanh Phương ngẩng nhìn lên lầu, rồi quay phắt lại nhìn Minh Nguyên lắp
bắp:
- Anh là cháu của bà ấy à?
Minh Nguyên thoáng lúng túng, nhưng cũng điềm tĩnh gật đầu:
- Đó là dì tôi. Nhưng sáng nay tôi đến không phải để tìm bà ấy, tôi chỉ
mang hoa tới cho cô thôi
Thanh Phương hoàn toàn không để ý cách giải thích của Minh Nguyên. Cô
gặng lại lần nữa:
- Anh là người nhà của bà ta à? Là cháu ruột à? Có phải vậy không?
- Đúng vậy, tôi không giấu, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi giống tính
dì tôi
Nhưng Thanh Phương không để anh nói hết câu, có hét đến mức chói tai:
- Tôi không cần quà của anh, ra khỏi nhà tôi ngay, đi về ngay! Đây là nhà
tôi chứ không phải nhà bà ấy. Các người còn dám rủ nhau đến đấy à? Thật
là đồ lường gạt!
Minh Nguyên nói nhẹ nhàng:
- Bình tĩnh đi Phương, sao lại nổi nóng như vậy. Tôi biết cô ghét dì tôi,
nhưng đâu có nhất thiết phải ghét tất cả những người có liên quan đến dì ấy.
Cô đừng trẻ con như vậy
Thanh Phương nói thẳng toạc:
- Có phải mẹ anh sai anh đến lấy tiền không? Anh có biết đó là tiền của ba
tôi không? Các người định bóc lột ba tôi đến chừng nào nữa chứ?
Minh Nguyên chưa kịp trả lời thì bà Kiều đã xuống tới. Bà không nghe hết
câu chuyện, nhưng thấy dáng điệu giận dữ của Thanh Phương, bà cau mặt:
- Làm gì mà ầm ĩ vậy? Không thích tôi thì cũng phải tôn trọng cháu tôi chứ,
định đuổi người ta hả, cô quá quắt lắm nghe!
Thanh Phương định mở miệng thì Minh Nguyên đã ngăn bà Kiều lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.