ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 14

cũng không làm sinh động nổi thế giới của những người chết. Một sự yên
lặng đến lặng người như cách ly thế giới ồn ào ngoài kia, nơi mà những
người sống vẫn tiếp tục mang lấy những niềm vui buồn, những bất hạnh
cay cực mà đi cho hết đường đời
Thanh Phương rời nghĩa trang. Chạy trên đường mà cô có cảm tưởng như
mình đang đi về phía bóng tối đen đặc. Mà trước mắt là con đường mịt mù
không lối thoát
Cô về nhà hơn một giờ thì những người thi hành án tới làm việc. Thanh
Phương đứng dựa tường im lặng nhìn họ lạnh lùng niêm phong từng thứ
trong nhà, khuôn mặt lặng câm không cảm xúc, như tất cả không liên quan
gì đến mình
Khi tất cả đã xong,một người đàn ông nhìn nhìn cô rồi buông một câu nữa
mệnh lệnh, nửa thương hại:
- Mời cô ra khỏi đây cho chúng tôi niêm phong nhà
Thanh Phương không nói gì. Cô quay người vào phòng lấy chiếcvaly, rồi đi
thẳng luôn ra cửa không hề ngoái lại nhìn lần cuối những gì diễn ra sau
lưng mình
Bước chân ra khỏi nhà chỉ có vậy. Một ít sách vở cô đã gởi đến nhà trọ
trước đó. Tất cả những gì còn lại của cuộc sống huy hoàng ngày trước chỉ
là những bộ quần áo đẹp, một ít nữ trang và quý trên tất cả là khung ảnh
của ba mẹ cô
Có lẽ cô là người duy nhất trên đời này thật sự thấy nhẹ lòng vì cái chết của
ba mẹ mình. Thà như vậy để hai người mà cô thương yêu nhất trên đời
không phải chứng kiến giây phút bi thảm của cô. Không phải sống trong
nỗi đau khổ khi số phận thay đổi
Thanh Phương kéo valy, lững thững đi bộ trên vỉa hè. Chợt cô hơi đứng lại
khi thấy chiếc Toyota màu đen ngừng lại phía trước mặt mình, rồi Minh
Nguyên mở cửa bước xuống, đi về phía cô. Bất chấp thái độ gườm gườm
của cô, anh ta chìa tay ra, giọng thản nhiên:
- Đưa valy đây, lên xe đi!
Thanh Phương hơi lùi lại một bước. Đôi mắt ác cảm chiếu thẳng vào mặt
anh ta, nói như quát:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.