ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 137

Minh Nguyên gật đầu:
- Thôi được, tôi đã phân tích đến từng ngõ ngách và tôi nghĩ cô thừa hiểu
những gì tôi nói. Nhưng nếu cô khăng khăng giữ lấy ác cảm thì tôi không
còn gì để thuyết phục nữa.
- Nếu là người tự trọng thì anh đừng bao giờ tìm tôi nữa. Cũng đừng đem
quyền lợi ra dụ dỗ anh Quyền, làm như vậy tôi càng ghét anh thêm thôi.
Minh Nguyên gật đầu lần nữa:
- Yên tâm, tôi sẽ không làm cô phải mất thời giờ với tôi nữa. Thế này là đủ,
tôi dừng lại cũng không hối hận, vì tất cả những gì cần làm tôi đã làm rồi.
Thanh Phương hơi ngạc nhiên trước thay đổi đột ngột đó, nhưng cô không
có khái niệm gì sâu sắc hơn. Cô nói với giọng khô khan:
- Nếu anh không cố ý nhảy bổ vào chuyện của tôi thì có lẽ mình còn có thể
làm bạn. Bây giờ thì không thể nữa rồi, anh là nguyên nhân gây ra đổ vỡ
của chúng tôi, không bao giờ tôi thích được người đã phá hoại tôi.
Khuôn mặt Minh Nguyên tối sầm:
- Tôi hiểu. Bây giờ tôi hiểu được suy nghĩ của cô rồi và tôi cần phải dừng
lại thôi. Dừng lại đúng lúc vẫn hay hơn, sau này tôi sẽ không hối hận.
Anh chợt mỉm cười, chuyển sang chuyện khác bằng giọng nhẹ nhàng bông
đùa:
- Sinh nhật năm nay chắc cô thấy vô duyên lắm phải không? Nói toàn
chuyện không vui thôi. Xin lỗi nhé.
Thanh Phương làm thinh. Lúc này mà Minh Nguyên có thể cười thì hay
thật. Cô tưởng đã hiểu được anh ta nhưng thật ra không sao hiểu nổi. Bị nói
vào mặt như vậy mà anh ta có thể cười, hình như anh ta không bị xúc
phạm, trước kia cũng từng như vậy?
Minh Nguyên chợt đề nghị:
- Tối rồi cô muốn về chưa?
- Về.
Nói xong, Thanh Phương đứng dậy đi ra cửa, Minh Nguyên chờ thanh toán
tiền xong rồi đi nhanh theo. Anh liếc nhìn khuôn mặt lầm lì của cô, cười
nhẹ nhàng:
- Có chuyện gì đâu mà căng thẳng vậy, chỉ là nói để hiểu nhau thêm thôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.