ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 136

Minh Nguyên buông một tiếng cười:
- Tôi đâu có nói anh ta xấu xa. Tôi chỉ vạch cho cô tính cách của hai người
quá khác nhau thôi. Ngay cả tôi cũng không ghét Thái Quyền, chỉ thấy tội
nghiệp, anh ta chọn công việc nên không giữ được người yêu, nếu là tôi thì
tôi đau khổ vô cùng.
Thanh Phương không nói gì được nữa. Trong thâm tâm, cô thừa hiểu Minh
Nguyên nói như vậy là quá lịch sự. Chứ nếu bộc lộ thẳng ý nghĩ của mình,
chắc anh ta sẽ không nể trọng Thái Quyền đâu.
Nhưng đâu nhất thiết anh ta phải nói thẳng tuột vấn đề như vậy. Anh ta thật
là thô bạo, tại sao lại thích bổ nhào vào phân tích ý nghĩ người khác như
vậy?
Cô thấy bất mãn Minh Nguyên, nhưng trong thâm tâm cũng không thể phủ
nhận rằng tất cả những gì anh ta nói đều đúng.
Minh Nguyên im lặng quan sát vẻ mặt cô, rồi lên tiếng:
- Suy nghĩ gì mà cẳng thẳng vậy? Nhìn nét mặt cô hình sự quá.
Thanh Phương ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt Minh Nguyên, cô nói một
cách lạnh lùng:
- Tôi ghét nhất là ai dùng quyền lực để đoạt lấy thứ đã thuộc về người khác.
Anh là người như vậy đó. Lẽ ra tôi im lặng, nhưng vì anh đã nói thì tôi
không nhịn được nữa.
- “Dùng quyền lực”? Nói chuyện như vậy đâu phải là cô.
Thanh Phương hơi cao giọng:
- Cho dù không phải như vậy thì tôi cũng không khi nào thích anh đâu. Nếu
tôi có chia tay với anh Quyền thì tôi cũng vẫn không thể tiếp nhận anh
được.
- Tại sao?
- Vì tôi ghét nhất những người dùng thủ đoạn với người khác.
Minh Nguyên im lặng thật lâu. Có lẽ anh không đủ sức để thản nhiên trước
cách nói thẳng thừng đầy bất công đó. Anh lặng thinh suy nghĩ, cuối cùng
ngẩng lên, nụ cười hơi lạnh lùng:
- Cô khăng khăng nghĩ về tôi như vậy à?
- Và sẽ không bao giờ thay đổi đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.