ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 134

minh chính đại thì không có gì xấu hổ cả.
- Tôi không biết nên nói thế nào với anh, anh là người đầu tiên mà tôi thấy
dám thừa nhận thủ đoạn của mình.
Minh Nguyên ngả người ra sau, cười thư thả:
- Nhưng cô và Thái Quyền có thấy thủ đoạn đó không?
- Thấy, thấy rất rõ.
- Nếu thấy sao anh ta còn thực hiện đúng thủ đoạn của tôi?
Thanh Phương ngậm miệng. Đúng là không thể nào trả lời được, không thể
nào bẻ lại nổi lý luận của anh ta, dù cô thấy nó vô cùng kỳ quái.
Minh Nguyên nghiêng đầu nhìn Thanh Phương:
- Sao không trả lời đi, thấy cô không đồng tình mà.
- Tôi…
- Cô không phủ nhận được, vì trong thâm tâm cô cũng đồng tình với tôi, và
chẳng thấy việc tôi làm là xấu xa.
- Không phải đâu.
Minh Nguyên nhìn như muốn soi thấu ý nghĩ của Thanh Phương rồi buông
một tiếng cười:
- Có những chuyện người ta thấy là xấu, nhưng người ta lại không thể
không đồng tình.
- Tôi không có đồng tình với anh.
- Vậy cô đồng tình với Thái Quyền hả?
Thanh Phương lại ngồi im.
Cử chỉ của cô làm Minh Nguyên lại cười:
- Rõ ràng cô không đồng ý anh ta. Cô bất mãn đến mức sắp coi thường đến
nơi, nhưng vì cô tưởng là yêu anh ta nên cố phủ nhận nó. Thật tội nghiệp
cho cái đầu rối rắm của cô.
- Tôi không có gì phải rối rắm cả.
- Có đó, có điều là không dám thừa nhận. Cô có dám chắc là cô không thể
kính trọng Thái Quyền không? Người có cá tính mạnh mẽ như cô chắc
chắn không thể chịu được tính cách của anh ta.
- Tôi cấm anh nói xấu anh ấy.
- Tôi đâu có nói xấu, mà là phân tích sự việc. Chỉ có cô sợ bị soi thấu tim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.