ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 132

Thanh Phương ngồi im ngẫm nghĩ. Chuyện này cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Trước mắt là rất yêu, còn những chuyện lớn như Minh Nguyên nói thì thật
xa vời.
Nhưng phải nghe chính Minh Nguyên hỏi chuyện này, cô thấy khó chịu kỳ
lạ. Và cô không thể dấu được cái nhăn mặt:
- Sao anh cứ nhảy bổ vào chuyện của tôi thế? Như vậy anh vui lắm sao?
Chỉ một chuyện anh chi phối anh Quyền cũng đủ làm tôi bất mãn rồi, vậy
mà còn phân tích tình cảm của chúng tôi nữa?
Minh Nguyên hoàn toàn không bị quê hay chùng lại, anh nói thản nhiên:
- Tôi không dư thời giờ đến nỗi chẳng biết dùng chúng vào chuyện gì. Tôi
nhảy vào chuyện của cô là vì tôi thích cô, nói thẳng ra là tôi rất yêu cô, hiểu
chưa?
Thanh Phương ngồi im. Dù thừa biết Minh Nguyên thích mình, cô vẫn
không tưởng tượng nỗi anh ta nói thẳng kiểu này. Chúa ơi! Đó là một lời tỏ
tình.
Mà thổ lộ tình cảm kiểu này thì chắc chỉ có anh ta. Không lãng mạn, chỉ
làm cho người ta bị tác động vào lý trí.
Thế nhưng không hiểu sao cô không hề nổi giận, không hề thấy tức. Chính
vì vậy mà cô có thể ngồi im.
Minh Nguyên nói tiếp giọng nghiêm chỉnh, nhưng nghe giống như bàn
chuyện kinh doanh:
- Mỗi người có quan niệm khác nhau, tôi thích thì tìm cách giành cho bằng
được. Còn anh ta thì quan trọng sự nghiệp hơn. Chọn ai là quyền của cô, tôi
không thuyết phục. Cô có thể từ chối tôi, nhưng tôi thích thì cứ chinh phục
cô, tôi là như vậy đó.
- Tôi chọn rồi đó chứ, anh không biết chuyện đó sao?
- Biết, nhưng trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối cả, trừ phi cô thuộc
hẳn về anh ta, còn chưa thì tôi vẫn có quyền giành giật.
Thanh Phương bất mãn:
- Có lúc anh rất tinh tế, nhưng khi nói về tình cảm thì anh thẳng thắn như
chuyện mua bán vậy.
- Tại vì tôi ở vị trí không thể nói chuyện lãng mạn. Người giành giật thì làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.