ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 133

gì nói lan man được, phải phân tích vấn đề theo lý trí chứ.
- Đừng nói chuyện này có được không? Nếu chỉ đùa với nhau như bạn thôi
thì dễ chịu hơn nhiều.
- Nhưng tôi đang cần nói chuyện nghiêm chỉnh, nếu đem chuyện này ra đùa
thì không gì vô duyên bằng. Trở lại chuyện lúc nãy, thật ra cô không hợp
với Thái Quyền đâu, hai người không có gì tương đồng cả.
- Sao anh biết?
- Nhìn thì biết.
- Nhìn?
Minh Nguyên thản nhiên:
- Cô chỉ hợp với tôi thôi, có điều cô không nhận ra. Thậm chí nếu lúc trước
không bị ác cảm với tôi, có lẽ cô đã yêu tôi rồi.
- Anh thật là …
- Trơ trẽn phải không? Tôi cũng biết như vậy là quá mất mặt, nhưng chinh
phục người mình thích thì không có gì là mất mặt cả. Không chịu làm gì để
giữ người yêu mới là mất mặt.
- Cấm anh coi thường anh Quyền của tôi.
Minh Nguyên nheo mắt, cười tỉnh bơ:
- Cô dùng từ nghe kêu thật, anh ta là của cô rồi sao? Nhưng cái cách anh ta
cư xử thì tôi thấy anh ta chẳng phải của cô chút nào. Nếu là của cô thì anh
ta phải nghe ý kiến của cô.
Thanh Phương giận đỏ bừng mặt. Không phải cô tức vì Minh Nguyên dám
xúc phạm Thái Quyền, mà vì anh ta nói đúng quá.
Cô còn đang ngồi lặng thì Minh Nguyên điềm nhiên nói tiếp:
- Khi tôi đề nghị Thái Quyền xuống chi nhánh, tôi thấy anh ta đồng ý ngay.
Anh ta chẳng chút phân vân xem cô có chịu không, rõ ràng anh ta bị loá
mắt vì công việc hơn là lo giữ lấy cô, dù anh ta thừa biết tôi thích cô.
Thanh Phương kêu lên:
- Sao anh lại có thể nói thẳng ý đồ đen tối của anh? anh không thấy xấu hổ
chút nào sao?
- Tại sao tôi phải xấu hổ? Tôi không thấy việc làm của mình tồi chút nào, vì
tất cả điều tôi làm ai cũng thấy, chứ tôi đâu có lén lút. Làm việc quang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.