ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 18

thứ gì ở một người như anh. Anh ta cứ tưởng cô sẽ xiêu lòng mà cám ơn
sao? Không bao giờ!
Thanh Phương thở dài đứng dậy. Không buồn nhìn xem ngôi nà, cô đến
xách chiếc valy, lẵng lặng đi ra khỏi nhà
Cô đến căn phòng trọ. Suốt hai ngày liền cô nằm vật vã một mình, gần như
suy sụp hoàn toàn, như tất cả nghị lực đã rời bỏ cô mà đi
Thanh Phương nghĩ vể gia đình mình, về người đàn bà phóng túng mà cô
phải gọi là dì. Cô cứ nhớ quá khứ huy hoàng của mình rồi khóc, rồi nghĩ
đến cuộc sống bế tắc trước mắt và lại khóc. Chưa bao giờ trong đời mình
cô khóc nhiều như bây giờ, cũng chưa từng nằm một chỗ mà nghiền ngẫm
về cuộc đời. Ngày đó hạnh phúc quá, đời toàn màu hồng, có gì đâu mà phải
nghiền ngẫm
Thanh Phương chán nản đến mức không muốn ăn, dù bụng đói cồn cào. Cô
thấy mình nên chết đi cho rồi, đi theo ba có lẽ cô sẽ không phải khổ thế này
Chợt cô nghe tiếng chân ai đó đi lên cầu thang rồi có tiếng gõ nhẹ ngoài
cửa. Cô ngẩng đầu lên, hỏi vọng ra:
- Ai vậy?
Không có tiếng trả lời, có lẽ là bà chủ nhà. Thanh Phương gượng ngồi lên,
đôi mắt tối sầm choáng váng. Cô hoảng hốt vịn lấy cánh cửa cho khỏi bị té
và đứng yên cố định thần lại
Tiếng gõ cửa ngoài kia lớn hơn như hối thúc, khiến Thanh Phương thấy lo.
Cô ráng bước tới đẩy chốt cửa rồi đứng nép qua một bên, nghiêng đầu nhìn
ra ngoài
Cô chợt như tỉnh người, khi nhận ra người khách bất ngờ: Minh Nguyên.
Sao anh ta biết cô ở đây chứ? Đến chỗ này mà anh ta còn tìm được thì dưới
bầu trời này, cô biết đi chỗ nào để tránh được anh ta?
Minh Nguyên lao vào như cơn lốc. Nhưng anh ta không nói gì, chỉ yên lặng
nhìn khắp căn phòng. Rồi lướt cặp mắt nhìn cô từ đầu xuống chân, anh ta
cười nhạt:
- Bỏ đi để tới một chỗ thế này à? Kiêu hãnh quá đấy
- Sao anh biết chỗ này?
- Muốn chứng tỏ mình là người có khí tiết chứ gì? Cô chỉ làm tôi thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.