ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 65

Trong bóng tối lờ mờ, anh nghiêng đầu nhìn xuống khuôn mặt Hoàng Ngọc
đang áp trên vai anh. Nãy giờ anh không nhìn kỹ, nhưng đoán cô bé không
quá hai mươi lăm. Cách ăn mặc bốc lửa thế này không phải con nhà nề nếp.
Mà nếu cô sinh ra trong gia đình nề nếp thì hẳn cô ta được tự do ghê gớm
Anh hút cho hết điếu thuốc rồi đỡ Hoàng Ngọc ngồi lên:
- Em thích thì cứ ra ngoài kia nhảy, đừng chờ anh nhé cô bé. Anh hơi mệt,
chờ tụi nó vô là về đó
Hoàng Ngọc nhăn mặt:
- Về gì sớm vậy anh? Em thích ở lại nữa, chơi tới khuya cơ
Minh Nguyên không trả lời, anh lặng lẽ cười một mình, một cảm giác trống
rỗng chán ngán chợt xâm chiếm. Anh không mất lịch sự đến nỗi lạnh nhạt,
nhưng không có hứng thú nói chuyện với cô nàng ngổ ngáo này. Và rồi
hình ảnh Thanh Phương lại hiện về trong tâm trí, nhấn chìm anh vào những
ý nghĩ miên man. Mấy ngày nay anh cứ bị ám ành bởi khuôn mặt giận dữ
của cô. Anh biết Thanh Phương rất tức cách nói chuyện xỏ lá của mình.
Ngay chính anh cũng thấy mình hơi láu cá. Nhưng lúc đó anh buộc phải nói
như vậy để chuyển ý nghĩ của cô sang hướng khác. Anh không chịu nổi khi
cô quyết định nghỉ việc. Và hơn ai hết, anh hiểu Thanh Phương thù ghét
mình thế nào. Chuyện đó chắc chỉ có ba cô mới có thể giải thích, nhưng
ông ấy làm gì có thể giúp anh
Nãy giờ Hoàng Ngọc không ngớt nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Minh
Nguyên. Cô ngọ nguậy một cách khó chịu, rồi kéo tay anh thật mạnh:
- Anh Nguyên!
Minh Nguyên hơi cau mặt, nhưng giọng nói ngọt lịm:
- Gì vậy cô bé?
- Sao mặt anh buồn quá vậy? Ngồi với em sao cứ nghĩ gì gì ấy, bộ nhớ cô
nào hả?
Minh Nguyên cười âu yếm:
- Ngồi bên cạnh người đẹp như em, anh còn tâm trí nào nghĩ đến người
khác chứ
- Vậy sao nãy giờ anh không nói gì hết vậy?
- Anh chờ em nói đấy chứ. Em đẹp thế này thì nói chuyện phải hay rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.