ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 66

Nghe em nói dù sao vẫn thích hơn là nghe nhạc
- Hứ! Anh giỏi tán tỉnh lắm
- Anh nói thật mà
Rồi Minh Nguyên lại ngồi im. Khuôn mặt nũng nịu của người đẹp ngồi bên
cạh làm anh nhớ vẻ thảng thốt của Thanh Phương khi gặp cô trong quán
vào buổi trưa ấy. Cô có vẻ thất thần chán nản. Nhưng rồi sau đó lại cười dịu
dàng với Thái Quyền. Thật không sao chịu được điều đó!
Sáng nay Nguyệt Hương nói anh mới biết Thanh Phương bị mất xe. Anh
biết cô bị sốc ghê gớm. Không hiểu vì sao cô cứ liên tục gặp những chuyện
khổ sở như vậy
Đã vậy lại bướng bỉnh, lại không chịu nhận bất cứ sự giúp đỡ nào của anh.
Cứ tưởng vậy là khôn ngoan lắm sao?
Minh Nguyên cười gằn một mình. Cứ mỗi lần nhớ đến Thanh Phương thì
anh lại có cảm giác vừa yêu cuồng điên, vừa tức giận gai góc. Mà anh cũng
không hiểu mình nợ gì cô ta để cứ phải bị khổ sở như vậy. Quên phứt đi là
xong, nhưng anh làm điều đó không nổi.
Hoàng Ngọc chợt tựa đầu vào vai anh, những sợi tóc chạm vào mặt anh
làm anh thấy nhột nhạt. Anh hơi né đầu một bên, nhưng bàn tay lại choàng
vai cô, giọng tình t:
- Về nghe cô bé. Xin lỗi em, hôm nay anh mệt quá, anh muốn về sớm
Hoàng Ngọc có vẻ phật ý:
- Thế không chờ mấy người kia sao?
- Mình đi riêng càng thích chứ sao
Hoàng Ngọc cười tươi ngay:
- Vậy mà em không nghĩ ra
Cô đứng dậy, chủ động đi ra cửa trước. Minh Nguyên lừng khừng theo sau.
Anh ngán tận cổ cung cách táo bạo của cô nàng. Cô ta quá tự tin vào nhan
sắc, đến nỗi không còn biết giữ ý hay thẹn thùng
Anh thấy chán chán và im lặng lái xe. Nhưng Hoàng Ngọc cũng đâu có
chịu để cho mình bị bỏ quên. Thấy Minh Nguyên cứ đăm đăm ngó phía
trước, cô nhăn nhó bực mình, rồi nhéo vai anh một cái:
- Nữa nữa, lại nghĩ đi đâu nữa, chán anh muôn chết được luôn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.